Chương 49 : Đụng ta, ắt phải chết

162 15 0
                                    

Tả Hàng không hỏi lại chuyện dự án, vừa đến ngày đi làm, cậu giao tài liệu cho Hứa Lân để y trả lại Tả Duy.

Chu Chí Hâm nhướn mày. "Thật sự không chờ tôi cân nhắc à?"

"Chẳng có gì để cân nhắc hết". Tả Hàng nói: "Chỉ đồ ngốc mới kí tên, anh là đồ ngốc hả?"

Sau khi Hứa Lân ra ngoài, Chu Chí Hâm mới hỏi: "Liệu bác trai có làm khó em không?"

Tả Hàng chẳng thèm bận tâm. "Không"

Hơn hai mươi năm nay, Tả Quốc Chính và cậu chỉ liên hệ qua tiền bạc, từ trước đến giờ đối phương không hề quan tâm, quở trách cậu, giống như hai người xa lạ, bình thường gặp nhau trên đường có lẽ cũng không chào hỏi.

Cậu đang định xử lý đống tuần báo nhân viên nộp thì Trình Bằng gọi đến.

"Bây giờ ông có tiện nói chuyện không?". Nghe giọng điệu của Trình Bằng, có vẻ tâm trạng hắn khá kém.

"Có". Tả Hàng đặt bút xuống. "Ông sao thế?"

"Không có gì". Trình Bằng không dong dài, chỉ nói ngắn gọn: "ID nhân viên ở công ty ông tạm thời chưa lấy được, có điều tôi có một phát hiện mới"

Tim Tả Hàng nảy lên, nét mặt cũng bất giác trở nên nghiêm trọng. "Nói đi"

"Năm nay kẻ gây chuyện mua một căn hộ ở thành Trọng Vũ"

Tả Hàng bỗng đứng phắt dậy, cầm di động đi ra ngoài.

Cậu bước thẳng đến ban công bên ngoài rồi mới lên tiếng: "Làm thế nào gã ta lại có tiền mua nhà ở Trọng Vũ? Gã ta đứng tên ngôi nhà à?"

"Đương nhiên không, là tên của con gái gã. Gần đây giá nhà ở Trọng Vũ tăng vọt, tôi tính sơ qua rồi, cô ta chắc chắn không có năng lực mua nhà. Đương nhiên, không loại trừ loại khả năng này, nhưng tỉ suất của nó rất nhỏ"

Sống lưng Tả Hàng ngứa râm ran, bàn tay đang châm thuốc cũng nhẹ nhàng run lên.

Đã nhiều năm trôi qua, rốt cuộc chuyện này cũng có chút tiến triển, sao cậu có thể không kích động.

Cậu gằn giọng: "Ông tiếp tục điều tra cho tôi, tra xem món tiền đó từ đâu tới, cả con gái của gã nữa, tra rõ ràng toàn bộ"

"Tôi biết rồi, nhưng cũng có thể chúng ta quá mẫn cảm với chuyện này. Ông cứ yên tâm công tác, có tình huống gì tôi sẽ báo"

Tả Hàng: "... Ừ"

"Vậy tôi cúp máy trước nhé, mấy ngày nữa tôi còn phải tham gia buổi đấu giá". Trình Bằng nói: "Phải rồi, Vĩnh Thế cũng muốn nhúng tay vào mảnh đất Vượng Hưng đúng không? Chắc bố ông cũng kể cho ông về chuyện này rồi nhỉ"

Tả Hàng đáp: "Ừ, nhưng tôi đẩy đi rồi, tôi không rõ họ có tham dự hay không. Sao thế, ông cũng muốn có mảnh đất kia à?"

"Không, tôi nhắm chỗ khác, mảnh ở Vượng Hưng to quá, không có tác dụng với tôi". Dứt lời, Trình Bằng ho vài tiếng. "Vậy tôi cúp nhé"

Tả Hàng không nhịn được mà hỏi một câu: "Ông thật sự không sao chứ?"

"Tôi có thể có chuyện gì"

"Ừ, vất vả rồi, ngày khác mời ông ăn cơm nhé". Tả Hàng nói: "Cảm ơn"

"Anh em với nhau không cần nói câu này"

Tả Hàng quay về văn phòng, Chu Chí Hâm rời mắt khỏi đống tài liệu, hỏi: "Em lại hút thuốc à?"

Cảm giác xúc động ban nãy vẫn chưa hồi phục lại, tâm trạng của Tả Hàng rất tốt. "Sao thế, lại muốn lừa thuốc lá của tôi?"

"Không". Chu Chí Hâm di chuyển cái ghế, quay mặt về phía Tả Hàng, vắt chân lên, suy nghĩ một lúc. "Có phải gần đây em hút quá nhiều hay không?"

Tả Hàng: "Ngày nào anh cũng hút chùa thuốc của tôi, còn không biết xấu hổ mà nói lời này?"

Chu Chí Hâm mỉm cười. "Nhưng tôi có điều độ"

Tả Hàng thầm nhủ, anh điều độ cái đếch, trên ban công đêm đó, ai cứ nhất quyết ghé sát nói muốn nếm thử mùi vị?

Cửa bị đẩy ra, Khúc Nhiễm cầm một cái túi được bọc kín, bước vào trong. "Trợ lý Chu, anh có bưu kiện"

Chu Chí Hâm nhận lấy, sắc mặt hơi ngạc nhiên. "Của tôi?"

Anh không nghĩ ra ai sẽ gửi bưu kiện của anh đến Vĩnh Thế. Anh cụp mắt, nhận ra người gửi trên bưu kiện là "Trường trung học thành Mãn".

Mở ra xem, hóa ra là thư mời ngày Tả niệm do trường cũ gửi đến.

Tả Hàng cũng nhìn thấy, cậu chống cằm nói: "Đúng là không thể xem thường học sinh ưu tú, tốt nghiệp nhiều năm mà nhà trường vẫn nhớ gửi cái này cho anh"

"Đây cũng là lần đầu tiên tôi nhận được thư mời, có lẽ năm nay là năm chẵn nên quy mô của ngày Tả niệm cũng lớn hơn một chút"

Chu Chí Hâm mở ra nhìn, thiết kế của tấm thiệp rất tuỳ tiện, qua loa đính kèm ảnh chụp cổng trường, anh quét mắt đọc nội dung bên trên. "Em có đi không?"

"Tôi á?". Tả Hàng mỉa mai: "Anh cảm thấy họ sẽ mời tôi à?"

"Sao lại không, trước kia tuần nào em cũng diễn thuyết dưới cờ mà". Chu Chí Hâm mỉm cười.

Hồi còn đi học, Tả Hàng quá ương bướng, hầu như tuần nào cũng bị kéo đến trước sân khấu chào cờ, chịu phê bình giáo dục và đọc bản kiểm điểm.

Ban đầu cậu còn ngoan ngoãn làm theo, sau đó thì cúp luôn, thầy cô biết hoàn cảnh trong nhà nên cũng mặc kệ cậu.

Tả Hàng: "... Anh ngứa da hả?"

[Chu Tả] Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Của Tôi Cuối Cùng Cũng Phá SảnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ