Chương 29 : Em tự đi hay tôi bế em đi

217 17 0
                                    

Cậu vừa dứt lời, phòng khách yên tĩnh nửa phút, chỉ còn lại tiếng nhạc nền trò chơi.

Chu Chí Hâm ngẫm nghĩ: "Mông của em lại đau rồi à?"

Tả Hàng: "... Mông anh mới đau, mông cả lò nhà anh đau"

Chu Chí Hâm vô tội hỏi: "Thế tôi lại trêu chọc gì em rồi?"

Tả Hàng ném tài liệu vào phòng ngủ, đi ra ngoài rồi tiếp tục ngồi lên thảm, bắt đầu chơi game.

Chu Chí Hâm ngồi xuống cạnh cậu, ung dung cởi cravat, lặp lại lần nữa: "Uống thuốc đi"

Tả Hàng đáp: "Anh đừng giả vờ giả vịt trước mặt tôi được không, lúc đầu tôi mua dịch vụ có bao gồm cái này đâu"

Chu Chí Hâm cười. "Là phục vụ tặng kèm"

"Tôi chả cần, còn lải nhải nữa thì tôi trả hàng"

Chu Chí Hâm gật đầu. "Được"

Dứt lời, anh đứng dậy đi vào phòng ngủ, tiếng đóng cửa vang lên lanh lảnh.

Thế là đi rồi à??? Đúng là phục vụ tặng kèm ư?

Tả Hàng đanh mặt, đánh tơi bời kẻ địch trên màn hình.

Đến tối, Tả Hàng tắm sớm rồi đi ngủ. Bởi vì họng bị nhiễm trùng nên nhiệt độ cơ thể của cậu cũng không tránh khỏi việc cao hơn một chút, sau khi gặp ác mộng cũng bị người ta đánh thức.

Cậu khó khăn mở mắt, nhìn người trước mặt, khó chịu hỏi: "... Cái gì đấy?"

Lúc này cậu mới nhận ra mình không thể phát ra tiếng, âm thanh thều thào.

Lòng bàn tay của Chu Chí Hâm dán lên sườn mặt cậu, nét mặt rất nghiêm túc, sau đó anh nhanh chóng ghé mặt lại gần cụng trán với cậu.

"Em nói mớ suốt từ nãy tới giờ". Chu Chí Hâm ngồi thẳng dậy. "Em sốt rồi, chúng ta đến bệnh viện"

Tả Hàng nhìn giờ, trùm chăn lên người. "Ba giờ sáng rồi còn đi bệnh viện gì chứ? Không đi đâu... Tôi muốn ngủ, anh đừng làm phiền tôi"

Nửa phút sau, chăn bị người ta xốc lên. Chu Chí Hâm đã thay đồ thường, anh nói: "Em muốn tự dậy hay để tôi bế em đi"

"Đã bảo không đi mà"

Vừa dứt lời, Chu Chí Hâm lập tức ra tay. Anh ép Tả Hàng dậy, vớ bừa áo quần trong tủ rồi khoác lên người cậu, bọc cậu thật kín.

Tả Hàng bị động giơ tay nhấc chân, lầm bầm mắng: "Chờ tôi khỏi ốm sẽ xử lý anh. Anh mặc quần áo thì cứ mặc, đừng chạm vào tôi... Đống đồ này lỗi mốt rồi, tôi không mặc, anh nghe rõ chưa?"

Chu Chí Hâm kiên nhẫn mặc quần áo tử tế cho cậu, nghĩ thầm rằng em bớt nói vài câu thì cũng chẳng ốm đến mức này.

Anh nửa quỳ cạnh giường, nhìn Tả Hàng chằm chằm. "Tôi hỏi lại một lần nữa, em tự đi hay tôi bế em đi?"

Tả Hàng cúi đầu nhìn anh vài giây.

"Tôi là đàn ông, không cần anh bế bồng". Cậu rời mắt sang chỗ khác. "... Anh đứng dậy đỡ tôi"

Người bị sốt sẽ mệt mỏi uể oải, Tả Hàng cố mở mắt, nhìn đăm đăm vào cảnh vật ngoài cửa sổ xe.


Ba giờ đêm, đường phố vắng tanh.

Chu Chí Hâm lái rất nhanh, Tả Hàng liếc nhìn vận tốc. "Sao thế, không sợ bị trừ điểm à?"

"Sợ". Chu Chí Hâm nói: "Nhưng bằng lái của tôi chưa từng bị trừ điểm nào, thỉnh thoảng trừ cũng chẳng sao"

"... Đây là phục vụ tặng thêm hay phục vụ thu phí?". Tả Hàng hỏi: "Tôi nói trước là tôi sẽ không nộp tiền phạt cho anh đâu đấy, đừng mơ bắt tôi tiêu hoang"

Chu Chí Hâm vươn tay, dùng mu bàn tay chạm vào mặt cậu. "Không thu tiền của em đâu, yên tâm"

Tả Hàng sốt hơi cao, bác sĩ truyền nước cho cậu.

Cậu miễn cưỡng dựa vào ghế, nhìn cây kim dần dần chọc vào trong da.

"Anh bị như vậy là do nhiễm trùng cổ họng, mất ngày này phải ăn ít đồ chiên rán dầu mỡ, uống nhiều nước nhé". Y tá cẩn thận cố định lại kim cho cậu rồi hỏi người bên cạnh: "Anh là bạn của bệnh nhân à?"

Chu Chí Hâm đáp: "Phải"

"Số thuốc này uống sau khi ăn là tốt nhất, chi bằng anh đi mua đồ ăn cho anh ấy? Ở gần đây có hai quán cháo mở 24h đấy"

Tả Hàng gắt: "Tôi không ăn"

Y tá: "..."

Chu Chí Hâm nói: "Tôi sẽ chăm sóc em ấy, phiền cô rồi"

Sau khi y tá đi, Chu Chí Hâm ngồi cạnh cậu, đặt thuốc men lên một cái hộp đựng thuốc. "Em uống đi"

Thế mà Chu Chí Hâm không ép cậu ăn cháo à? Với tính cách lúc trước của anh ta, dù thế nào cũng phải trí trá vài câu đạo đức giả chứ nhỉ.

Tả Hàng nhìn chằm chằm vào hộp thuốc, bỗng bối rối mở miệng. "Tôi muốn ăn cháo"

Chu Chí Hâm nhướn mày. "Chẳng phải em không ăn à?"

"Tôi lại muốn ăn rồi, không được chắc?". Tả Hàng hỏi: "Anh có mua không, không mua tôi tự gọi giao hàng"

Chu Chí Hâm vừa ra khỏi phòng tiêm thì nghe thấy cô y tá ban nãy đang nói chuyện với đồng nghiệp.

"Tính tình của anh đẹp trai bị sốt mà đằng ấy thích hơi kém đó"

"Thật hay giả vậy? Kém lắm à?"

"Ừ thì... Nói chuyện cộc lốc với bạn bè, xem ra không thân thiện lắm. Có điều nói đi nói lại thì tính tình người ta có tệ một chút, nhưng lại rất đẹp trai, mạch máu cũng dễ chọc lắm. Nếu đằng ấy thích thật thì có thể cố thử xem sao"

[Chu Tả] Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Của Tôi Cuối Cùng Cũng Phá SảnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ