Chương 54 : Đã biết do đôi bên tác động lẫn nhau

118 15 0
                                    

Tả Hàng luôn cảm thấy mình là một người biết kiềm chế.

Còn nhớ lần cậu vừa xuất hiện trong hộp đêm, dù bao nhiêu nam nữ quấn quít bắt chuyện, lộ da thịt, ăn mặc hở hang, cậu đều có thể nhẹ nhàng ung dung khiến đối phương cút xa.

Nhưng lúc này, Chu Chí Hâm chỉ mở bao cao su trước mặt cậu, khàn giọng nói vài câu.

Máu trong người cậu như bị đánh thức, toàn thân khô nóng, cơ thể cũng vô cùng thành thật... Đáp lại anh.

Đêm khuya, bên ngoài đổ mưa lớn, điều hòa trong phòng phả hơi lạnh, Tả Hàng nằm trên giường, hai người dính lấy nhau, bên trên là lớp chăn ấm áp. Chờ đến khi ân ái chấm dứt, tấm lưng của cậu đã đổ mồ hôi mỏng.

Khoái cảm trôi qua, Tả Hàng muốn dậy châm điếu thuốc, vừa chống người thì bị cánh tay rắn rỏi câu cổ, kéo về.

Ngày hôm sau, nét mặt của Tả Hàng khá tệ.

Sướng thì có sướng nhưng di chứng để lại không nhỏ, đến tận bây giờ, eo của cậu vẫn tê ngứa, dấu hôn màu đỏ trên cổ cũng vô cùng nổi bật.

"Ê". Cậu nhìn vào cái gương trong phòng tắm hồi lâu, cuối cùng không nhịn được mà ồm ồm lên tiếng: "Con mẹ nó anh buông thả quá đấy, không sợ hỏng thận à?!"

Chu Chí Hâm dựa lên cửa phòng tắm, vừa thắt cravat vừa trả lời: "Thận của tôi rất khỏe"

Tả Hàng bóp kem đánh răng, mắng: "Sớm muộn gì cũng cạn tinh chết ngắc"

Chu Chí Hâm: "Không sao, em muốn ép khô tôi cũng được"

Kem đánh răng bay ra từ bên trong, đập mạnh lên âu phục của anh, để lại vệt nước không rõ ràng.

Tả Hàng chợp mắt một lúc trên đường, đến công ty càng buồn ngủ hơn. Trên đoạn đường ngắn từ bãi đỗ xe tới cửa thang máy, cậu ngáp bốn, năm lần.

Vì Tả Hàng dậy muộn nên hai người mua bữa sáng ở cửa hàng ngoài khu nhà, chưa kịp ăn. Chu Chí Hâm xách theo hai phần sữa đậu nành và bánh quẩy, bấm nút thang máy.

Một phút sau, cửa thang máy mở ra.

"Ầy, do chú vội vã muốn lên máy bay, phiền con sáng sớm phải đến kí hợp đồng với chú. Con trai, vất vả cho con quá"

"Sao chú lại nói vây, chỉ cần có thể kí hợp đồng với chú, dù nửa đêm phải qua đây cũng không sao". Giọng nói của Tả Duy vừa lễ phép vừa cung kính.

Bốn người đàn ông đứng chung thang máy, hai người là trợ lý, bên cạnh Tả Duy có một ông chú lớn tuổi, tóc mai bạc trắng nhưng nom rất minh mẫn.


Mọi người trong ngoài thang máy nhìn nhau, tất cả đều sững sờ.

Tả Duy liếc mắt liền trông thấy dấu hôn trên cổ Tả Hàng, cũng khó trách, da của Tả Hàng trắng nõn, hôm nay còn mặc đồ âu màu đen, thằng mù cũng nhìn được dấu hôn trên cổ của cậu.

Không thèm che lại, chẳng hề kiêng nể rêu rao đến tận chỗ làm! Chí ít cũng phải đánh phấn lót chứ?!

Bụng Tả Hàng rỗng tuếch, chỉ muốn mau chóng lên tầng ăn sáng. Cậu nhấc chân định bước vào thang máy thì thấy người bên cạnh đứng im không nhúc nhích.

"Tiểu Chu? Sao con lại ở đây?". Mặt mũi của ông chú trong thang máy vô cùng kinh ngạc, đôi mắt tràn ngập sự tán dương không thể che giấu. "Đã lâu chúng ta không gặp, gần đây con sao rồi? Trước đó chú có gặp bố con ở Mỹ, ông ấy bảo chú giúp đỡ con, nói rằng con định..."

"Thưa chú, hiện tại cháu đang làm việc ở đây". Chu Chí Hâm mỉm cười ngắt lời đối phương.

Ông chú sững sờ, tưởng mình nghe nhầm. "Cái gì?"

Người thanh niên ông coi trọng nhất lại đi làm thuê cho kẻ khác ư?

Vì hồi lâu không khép lại, cửa thang máy nên rí lên tiếng cảnh báo.

Chu Chí Hâm: "Đúng thế, bố cháu cũng biết chuyện này, có lẽ ông ấy không kịp báo cho chú. Dạo này sức khỏe của chú vẫn ổn chứ?"

"... Khá ổn". Ông chú hỏi: "Con đảm nhiệm chức vị gì? Tổng giám đốc hay phó tổng giám đốc? Sao con không nói với chú, lúc tốt nghiệp đại học, chú bảo con tới công ty chú thực tập, con còn không nghe"

Tả Hàng ngửi được mùi thọc gậy bánh xe, mất kiên nhẫn cắt ngang. "Anh ta là trợ lý của tôi"

Ông chú: "..."

"Này chú, rốt cuộc mấy người có ra khỏi thang máy không". Tả Hàng nói: "Chúng tôi đang vội đi làm, đến muộn sẽ bị trừ toàn bộ điểm chuyên cần, ông đền cho tụi này nhé?"

Tả Duy: "Tả Hàng! Không được nói hỗn với chủ tịch Vân!"

Ông chú nhìn về phía Chu Chí Hâm, sau khi nhận được ám hiệu ngầm của anh thì cảm thấy khá thú vị.

Ông gật gù rồi bật cười, đáp: "Chú ra ngay đây, Tiểu Duy à, nếu hôm nay hai đứa đến muộn thì con nể mặt chú, nhất định đừng trừ chuyên cần nhé"

Tả Duy cười giả lả. "Không thành vấn đề"

Mấy người kia rời đi, trong thang máy chỉ còn Tả Hàng và Chu Chí Hâm, bấy giờ cậu mới hỏi: "Ai đấy?"

Chu Chí Hâm đáp: "Một người bạn cũ của bố tôi"

"Nét mặt ban nãy của ông ta là sao? Làm trợ lý của tôi thiệt thòi lắm chắc?". Tả Hàng ôm eo hỏi.

"Ông ấy không nghĩ như vậy". Chu Chí Hâm im lặng một lúc. "Chỉ là..."

"Chỉ là sao?"

Chu Chí Hâm mở miệng kể: "Trước kia tôi từng nói với ông ấy, sau khi lớn sẽ tự mở công ty của riêng mình. Bây giờ ông ấy thấy tôi đi làm theo giờ hành chính nên khá bất ngờ"

Tả Hàng: "... Mở công ty?"

"Ừ". Chu Chí Hâm thấy cậu nhíu mày, không biết đang nghĩ gì, anh mỉm cười. "Nhưng bây giờ tôi không còn ý định đó nữa"

Tả Hàng im lặng, nghĩ ngợi lung tung hồi lâu rồi "à" lên một tiếng hờ hững.

Mấy ngày sau, Nhạc Văn Văn gửi thông tin khách sạn đến.

Vị trí khá vòng vèo, phải lái xe mất ba, bốn tiếng, chỉ có Nhạc Văn Văn mới chịu nổi giày vò, bằng lòng đi xa như vậy vì suối nước nóng thuần khiết, tự nhiên.

Nhưng Tả Hàng đã đồng ý, cậu không thể nuốt lời. Sau khi giải quyết xong dự án, thứ sáu tan làm sớm, thu dọn hành lý hai, ba lần.

[Chu Tả] Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Của Tôi Cuối Cùng Cũng Phá SảnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ