Chương 41 : Con riêng

141 14 0
                                    

Tả Hàng không chỉ biết hồi cấp ba Chu Chí Hâm đi loại tất gì mà còn nắm rõ anh thích mặc kiểu đồ lót nào.

Lúc còn trọ trong trường, cậu đã từng nghĩ đến việc chơi xấu đi trộm quần áo của Chu Chí Hâm, nhưng mấy ngày liên tục đều trông thấy quần áo y hệt ở ban công làm cậu bó tay. Sau này cậu mới biết trong lớp Chu Chí Hâm có quái vật bắt chước, ngày nào cũng nhái cách ăn mặc của anh.

Cậu im lặng một lúc rồi mới lựa lời đáp: "... Trí nhớ của tôi tốt, không được chắc?"

Hai người trở về chỗ ngồi thì thấy bánh gato và món tráng miệng ngọt đều đã được mang xuống, chỉ còn Nhạc Văn Văn ngồi lẻ loi trên bàn.

Nhìn thấy Tả Hàng, Nhạc Văn Văn vội vã nói: "Ban nãy Trần An nhận điện thoại, nói là có việc gấp nên đi rồi, Trình Bằng níu mãi mà không được"

Tả Hàng khá bất ngờ. "Trình Bằng cũng không cản được à?"

"Có lẽ hôm nay là sinh nhật Trần An nên không muốn cáu giận, dù sao hai người họ cũng cãi nhau rồi mà". Nhạc Văn Văn nói: "Sau khi Trần An bỏ đi, Trình Bằng bảo có việc nên cũng đi nốt. À, thanh toán tiền rồi"

Tả Hàng: "... Trình Bằng tiêu tiền để đội nó lên đầu à?"

"Ai biết được". Nhạc Văn Văn chống cằm. "Trước khi đi, Trình Bằng còn nói mấy ngay nay có việc phải xử lý, bảo tụi mình tự chơi. Tiểu Tả à, có phải ổng bị Trần An làm tổn thương nên muốn chữa trị vết thương lòng không"


"Chắc là không". Chu Chí Hâm ngồi xuống. "Có lẽ cậu ta đang bận về chuyện của hội đấu giá"

Tả Hàng nhìn anh. "Hội đấu giá?"

"Ừ, gần đây có quyền sử dụng của một mảnh đất tốt được để trống, công ty của Trình Bằng đang tranh giành"

Tả Hàng: "Sao anh biết?"

Chu Chí Hâm cười vô tội. "Bạn tôi nói, nghe đồn có không ít công ty đang giành giật mảnh đất đó, vốn dĩ Vĩnh Thế cũng có ý định, nhưng nó không nằm trong khu vực phát triển trong năm nay của công ty, nên mới không tham dự"

Tả Hàng gật đầu, không nghĩ nhiều.

Quả thật Trình Bằng không phải người làm việc theo tình cảm. Hơn nữa, hắn là người có kinh nghiệm phong phú, nếu thật sự muốn trị Trần An thì có rất nhiều cách, không tới lượt cậu và Nhạc Văn Văn lo lắng.

Sau khi tạm biệt Nhạc Văn Văn, hai người về thẳng nhà.

Tả Hàng cầm quần áo vào phòng tắm, mấy giây sau, Chu Chí Hâm nghe thấy tiếng khóa cửa lanh lảnh vang lên từ bên trong.

Nhớ tới tình cảnh lần trước ở đó, hầu kết của Chu Chí Hâm khẽ nhấp nhô, dường như anh vẫn còn cảm nhận được sức lực khi đôi chân dài kia quấn lấy eo của anh, trong phòng ngập tràn mùi sữa tắm, giống như hương vị ngọt ngào, kích dục tỏa ra từ trên người Tả Hàng.

Tiếng chuông di động cắt ngang suy nghĩ của anh, Chu Chí Hâm cúi nhìn điện báo, anh cầm di động ra ban công rồi mới ung dung nhận cuộc gọi.

"Bố"

"Ừ". Giọng của ông Chu vô cùng nhẹ nhàng và thong thả. "Con ăn cơm chưa?"

"Vừa ăn xong, bố mẹ thì sao?"

"Bố với mẹ con vừa từ phòng ăn về". Ông Chu im lặng một lát rồi thử hỏi dò: "Công ty của con sao rồi? Làm xong quy trình chưa? Có cần bố giúp gì không?"


"Vẫn chưa xong, trước mắt con đang xử lý vài chuyện riêng"

Ông Chu lưỡng lự một hồi rồi vẫn hỏi thành tiếng: "Nhưng sao bố nghe nói con đến Vĩnh Thế?"

"Chỉ tạm thời ở lại Vĩnh Thế thôi, con có một người bạn đang làm trong đó, em ấy vừa tiếp xúc với những chuyện trên phương diện này, không có kinh nghiệm nên con đến giúp đỡ"

Ông Chu càng thấy kỳ lạ hơn. Tính cách của con trai ông vốn lãnh đạm, từ trước đến nay không phải là một người có lòng nhiệt tình.

"Có phải chuyện của bố liên lụy đến con không?". Ông Chu hỏi: "Khoản nợ bên này bố đã trả xong rồi, họ sẽ không bám lấy con đấy chứ?"

"Không, bố đừng nghĩ nhiều". Chu Chí Hâm chuyển hướng câu chuyện. "Mẹ đâu?"

"Ở bên cạnh, bố mở chế độ rảnh tay"

Giọng của ông Chu vẫn còn chút lo lắng.

Con trai ông khác với ông, từ lúc chào đời cho đến hiện tại, dường như Chu Chí Hâm chưa từng để bố mẹ phải lo lắng, cũng chưa hề nếm trải mùi vị thất bại. Anh còn di truyền đầu óc kinh doanh của ông nên nhìn xa trông rộng, thủ đoạn cao siêu, cũng chính vì vậy mà những thứ ông cụ để lại cho người con trai này còn nhiều hơn ông.

Ông Chu thấy việc này rất bình thường, về vấn đề công việc, ông vẫn luôn mang tư tưởng được chăng hay chớ, không có hoài bão lớn lao như con trai. Vậy nên lo lắng duy nhất của ông sau khi phá sản, chính là sợ ảnh hưởng đến Chu Chí Hâm.

"Vâng, bố mẹ chú ý sức khỏe, khi nào rảnh con sẽ đến thăm". Nghe thấy tiếng nước sau lưng ngừng lại, Chu Chí Hâm nói: "Con vẫn còn việc, cúp máy đây"

Ông Chu gọi anh lại. "Đợi đã, bây giờ con ở đâu?"

"Ở nhà bạn"

"Tòa án gửi tin tức đến, họ nói giấy niêm phong trong nhà được gỡ rồi. Bố mẹ định mua lại, lúc đó con chuyển về nhé, dù sao cũng không thể làm phiền người ta mãi được". Ông Chu hỏi: "Bạn nào thế?"

"Là một em khóa dưới trước đây có quan hệ rất tốt". Chu Chí Hâm nói: "Con ở đây tốt lắm, tạm thời không định dọn về, bố mẹ khỏi cần lo"

"Em khóa dưới?". Ông Chu sửng sốt, ông chưa từng thấy sau khi tốt nghiệp Chu Chí Hâm có liên lạc với bạn học nào, sao lần này lại có em khóa dưới xuất hiện nhỉ. "Liệu có làm phiền người ta quá không?"

"Không đâu"

Chu Chí Hâm xoay người, dựa vào lan can, nhìn người vừa bước ra từ phòng tắm.

Tả Hàng chỉ mặc quần đùi, nước trên người vẫn chưa lau hết, đường nhân ngư như ẩn như hiện kéo dài vào trong cạp quần. Cậu đang dùng khăn lau tóc, chợt cảm thấy không ổn, bèn ngẩng đầu lên chạm vào tầm nhìn của Chu Chí Hâm, trong mắt còn có nét nghi ngờ.

[Chu Tả] Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Của Tôi Cuối Cùng Cũng Phá SảnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ