Chương 31 : Tôi không muốn ngủ

189 19 0
                                    

Tả lão phu nhân đến đây hai lần bất ngờ, không thông báo trước, thích đến thì đến.

Tả Hàng chống eo đứng trước cửa garage, chờ người xuống xe thì lập tức hỏi: "Sao thế?"

"Ta sắp phải về Mỹ nên đến thăm cháu". Tả lão phu nhân đi đến bên cạnh cậu, ngước mắt lên hỏi: "Trong nhà còn trà không?"

"... Còn"

"Pha cho ta một ấm". Dứt lời, bà cụ đi vào nhà trước.

Tả Hàng không biết pha trà, nước sôi rồi thả lá trà vào khuấy lên là xong.

Tả lão phu nhân nhấp một ngụm trà, nhíu mày khó hiểu rồi đặt chiếc tách về chỗ cũ. "Cháu phí phạm chỗ trà ngon này rồi"

"Cháu không uống mới là lãng phí". Tả Hàng ngả người lên sofa, lơ đãng nhìn về phía phòng cho khách, nhanh chóng thu hồi tầm mắt. "... Bà tìm cháu có chuyện gì?"

Tả lão phu nhân cười. "Ta không thể tới nhìn cháu được à?"

Trải qua lắng đọng năm tháng, khí thế hồi trẻ của bà đã hoàn toàn rút hết, chỉ còn lại sự tao nhã của một người phụ nữ cao quý đã được mài giũa tinh tế.

Tả Hàng tự nhận công lực không đủ, không đoán được ý của bà, chỉ biết không có việc thì đối phương tuyệt đối không nghĩ đến cậu.


Cậu nhún vai. "Đương nhiên là được, bà muốn nhìn bao lâu?"

"Cháu sắp đi làm". Tả lão phu nhân vô cùng tự nhiên nói lảng sang chuyện khác. "Đã chuẩn bị xong những thứ cần thiết chưa?"

Tả Hàng đáp: "Cũng gần xong rồi"

"Nghe nói trợ lý của Tả Duy cũng được điều sang chỗ cháu". Tả lão phu nhân đánh mắt về phía tài xế, đối phương lập tức đặt đồ trên tay xuống, cầm cái tách rồi quay về phòng bếp pha trà.

Tả Hàng hờ hững "ờ" một tiếng. Xem ra lời đồn đại Tả lão phu nhân đã giao toàn quyền trong công ty cho Tả Quốc Chính cũng chẳng đúng lắm.

Tả lão phu nhân cụp mắt, nghiêm mặt hỏi: "Cháu có còn nhớ trước khi ta đi Mỹ, cháu đã đồng ý chuyện gì với ta không?"

"Quên gần hết rồi, không nhớ rõ". Tả Hàng cười thành tiếng. "Chi bằng bà nhắc lại đi"

Tả lão phu nhân không bực tức, bà lặp lại: "Cháu đã đồng ý với ta rằng cả đời này sẽ không tranh giành Vĩnh Thế với Tả Duy. Đây cũng là một trong những điều ta đã hứa với mẹ Tả Duy"

"Ta định tìm cho cháu một chức vụ nhàn nhã trong Vĩnh Thế, vậy còn tốt hơn là ngày nào cháu cũng ra ngoài lêu lổng. Kết quả là cháu còn chưa nhậm chức mà đã cướp trợ lý của anh trai mình, cháu cố ý phải không?"

"Cháu cướp trợ lý của anh ta?". Tả Hàng mỉa mai, đáp: "Anh ta nói với bà à? Rõ ràng Hứa Lân tự nguyện chuyển công tác, liên quan gì đến cháu?"

"Nếu cháu không muốn thì có thể không nhận người này, chẳng lẽ Hứa Lân còn có thể cưỡng ép nhảy vào tổ của cháu?". Tả lão phu nhân không hề dễ lừa, bà cụ nhìn về phía Tả Hàng, chất vấn sâu xa: "Tạm thời không nhắc đến Hứa Lân. Tiểu Duy tốn không ít tâm tư để lôi kéo Chu Chí Hâm, thế mà cháu lại ký hợp đồng cá nhân với Chu Chí Hâm?"

"... Cháu chỉ muốn làm anh ta khó chịu, thế thì sao?". Tả Hàng kiềm chế nét mặt mình.

"Cháu có tư cách gì để đối nghịch với nó". Mặt mũi của Tả lão phu nhân hiền hòa nhưng lời nói lại rất tàn nhẫn. "Là do cháu và mẹ ruột cháu phá hủy gia đình của thằng bé, nó sai chỗ nào? Chẳng lẽ cháu còn hi vọng hão huyền rằng nó sẽ đối xử với cháu như em trai ruột hay sao?"

Hai tay đặt bên người Tả Hàng siết chặt, ngay cả da thịt trong lòng bàn tay cũng nhói đau.

"Cháu thèm anh ta chắc?". Cậu lặng lẽ hít sâu, bật cười thờ ơ. "Lúc trước anh ta gọi người bắt nạt cháu, hạ độc cháu thì cũng nên nghĩ đến việc cháu sẽ trả thù anh ta"

Tả lão phu nhân nghe vậy thì sững lại, cảm xúc trên mặt vô cùng phức tạp, còn kèm theo một chút nghi ngờ.

Bà cụ im lặng hồi lâu rồi mới nói: "Nhưng bây giờ cháu vẫn sống tốt"

"Đúng vậy, anh ta không giày vò cháu đến chết, coi như anh ta xui xẻo"

[Chu Tả] Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Của Tôi Cuối Cùng Cũng Phá SảnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ