Hút xong một điếu, Tả Hàng lại móc ra điếu khác, cậu không muốn quay về phòng. Thứ nhất, cậu lười đối phó bà cô có IQ thấp kia, hai là... Nhịp tim của cậu vẫn chưa hoàn toàn bình thường.
Vốn dĩ cậu không định ăn bữa cơm này, ai ngờ Tả Quốc Chính cứ lề mề, không công bố chuyện quan trọng kia.
Vừa châm lửa, cậu nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau.
"Sao em vẫn chưa vào?"
Ngọn lửa nhỏ xíu trên bật lửa vụt tắt, hàm răng của Tả Hàng mất tự chủ nghiến mạnh, quay đầu đáp: "Ăn no rồi, anh ra đây làm gì?"
Chu Chí Hâm đóng cửa, thành thật nói: "Bị hỏi mà chẳng biết làm sao, nên mới ra ngoài"
Sau đó, thậm chí họ còn hỏi đến tên và gia thế "bạn gái" của anh.
Chu Chí Hâm ung dung nghĩ, không phải anh không muốn nói, chỉ sợ nói ra sẽ dọa sợ đám người kia.
Nhắc đến chuyện nhảm nhí này, Tả Hàng im lặng một lát, điếu thuốc trên tay cậu chợt sáng chợt tối. "Tôi bảo này, anh đóng phim luôn đi? Diễn bừa một bộ phim điện ảnh, nhất định sẽ nổi tiếng, làm việc khác lãng phí diễn xuất của anh lắm"
Chu Chí Hâm mỉm cười. "Em lăng-xê tôi hả?""Tôi không lăng-xê nổi". Tả Hàng nhả một làn khói, nói chẳng nghĩ suy. "Làm việc phải đến nơi đến chốn, tiến hành theo tuần tự, anh không hiểu nguyên tắc này à?"
"Quả thật không hiểu lắm". Chu Chí Hâm mỉm cười, nói rất vô lại: "Tôi thích đi đường tắt, nếu không sao lại theo em chứ?"
Điếu thuốc của Tả Hàng run rẩy.
Được lắm, hết cách phản bác.
"Sao em biết là ban nãy tôi diễn?". Chu Chí Hâm đột nhiên lên tiếng: "Nếu những điều tôi nói là thật thì sao?"
Tả Hàng suýt bị sặc thuốc, cậu ho vài tiếng, nom khá bối rối. "... Cái gì cơ?"
Chu Chí Hâm cười ha ha rồi nhìn cậu, lặng im không đáp.
Hồi lâu sau, Tả Hàng mới phản ứng lại, vội vã dập tắt suy nghĩ kì lạ kia. Bỗng dưng hóa thân vào câu chuyện kia làm gì, Chu Chí Hâm không thầm mắng cậu đã tốt bụng lắm rồi.
"Trước kia chúng ta đã nói rõ, anh không được cắm sừng bố. Nếu việc này là thật...". Tả Hàng ngẫm nghĩ. "Tôi sẽ gửi vòng hoa đến lễ cưới của anh, bên trên dán thêm ảnh đen trắng. Tôi muốn xem ai dám lấy anh"
"Còn tặng cả hoa?". Chu Chí Hâm mỉm cười. "Vậy thì quá hời cho tôi rồi"
Tả Hàng cắn điếu thuốc, ngước mắt lên lườm anh.
Chu Chí Hâm thấy vậy bèn dừng lại. "Được rồi... Tôi nói đùa thôi"
Sắc trời dần tối, đèn đường bên ngoài đã sáng.
Vị trí của nhà họ Tả rất tốt, dù tầng lầu không cao nhưng vẫn có thể quan sát được cảnh đêm.
Tả Hàng chống khuỷu tay lên bàn đá, ngắm nhìn đèn đuốc của vạn ngôi nhà trước mắt, đột nhiên nhớ ra mình đã từng ở lại nhà họ Tả một đêm.
Đêm hôm đó, cậu cũng đứng trước ban công này, siết chặt góc áo nhìn Tả Duy và mấy người em trai, em gái chơi trò gia đình.
Bọn họ không cho cậu tham gia.Cuối cùng, một thằng nhóc mập mạp đi về phía trước, hỏi cậu có muốn chơi cùng không.
Mắt cậu sáng ngời, mong chờ nói có.
Thằng nhóc kia đáp: "Thế thì mày làm chó trông nhà cho bọn tao đi!"
Tất cả đám nhóc đó đều cười phá lên.
Cậu siết chặt nắm đấm, không lên tiếng. Bọn chúng chỉ vào đầu cậu, mắng chửi cậu bằng những lời lẽ vô vị học lỏm từ người lớn.
"Hồi trước tôi từng đánh nhau với người khác ở đây". Ban công yên tĩnh tạo thành đối lập rõ ràng với tiếng cười nói trong phòng, Tả Hàng bỗng thốt lên, phá tan sự im lặng.
Chu Chí Hâm gật đầu, hỏi: "Có thắng không?"
"Phí lời, tôi sẽ thua ư?". Tả Hàng nheo mắt, nghiêng đầu hỏi: "Sao anh không hỏi lí do tôi đánh nhau?"
"Kết quả quan trọng nhất". Chu Chí Hâm mỉm cười, bấy giờ mới hỏi: "Vì sao vậy?"
Bỗng dưng Tả Hàng chẳng muốn nói cho anh nữa, cậu lười biếng đáp: "Chẳng sao cả, nhìn nó ngứa mắt thì đánh"
Lúc đó, bảo mẫu còn tưởng lũ trẻ đang nô đùa, mãi tới khi mặt thằng mập bị cậu cào một vết đỏ, bà ta mới nhận ra tính nghiêm trọng của sự việc.
Từ lúc chào đời, kỹ năng đánh nhau của Tả Hàng đã đầy vạch. Đừng nói là thằng mập, ngay cả mấy đứa nhỏ khác phía sau cùng xông lên, cậu cũng chẳng chịu thiệt.
Sau đó, Triệu Thanh Đồng nắm vai cậu, lưng gập sâu như còng xuống đất, cuống quít xin lỗi phụ huynh của thằng mập.
Ngày hôm sau, bọn họ bị đuổi khỏi nhà họ Tả.
Cậu tưởng nguyên nhân bị đuổi là do mình đánh người ta, nên đã áy náy trong một khoảng thời gian dài. Sau này cậu mới biết... Dù cậu đúng hay sai, làm hay không làm, hai mẹ con cậu vẫn sẽ có kết cục như vậy.
Tả Hàng mê man suy nghĩ, mãi tới khi Chu Chí Hâm nhắc: "Thuốc kìa"
Cậu bèn cúi đầu, gảy tàn thuốc vào trong gạt tàn.
Chu Chí Hâm nói: "Cho tôi một điếu nhé?"
"Không". Vừa dứt lời, Tả Hàng lại nhét điếu thuốc vào mồm, rít đến hơi cuối cùng, sau đó nhếch mép dụi tắt.
Cậu thong thả phả khói thuốc, híp mắt không biết đang suy nghĩ điều gì, lông mi rung lên theo từng động tác.
Chu Chí Hâm ngắm sườn mặt của cậu, ánh đèn ở tòa nhà bên phải chiếu xuống mặt Tả Hàng làm tất cả đường nét trở nên vô cùng dịu dàng, sự hung tàn ban nãy trên bàn cơm cũng biến mất hoàn toàn.
Trái tim anh rung động, anh bỗng thốt lên: "Vậy thì cho tôi nếm thử đi"
BẠN ĐANG ĐỌC
[Chu Tả] Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Của Tôi Cuối Cùng Cũng Phá Sản
FanfictionCp : Chu Chí Hâm x Tả Hàng TRUYỆN LÀ CHUYỂN VER VÌ ĐU OTP NÊN VUI LÒNG KO RE-UP LẠI TRUYỆN!!!! TRUYỆN LÀ CHUYỂN VER VÌ ĐU OTP NÊN VUI LÒNG KO RE-UP LẠI TRUYỆN!!!! TRUYỆN LÀ CHUYỂN VER VÌ ĐU OTP NÊN VUI LÒNG KO RE-UP LẠI TRUYỆ...