". . ." Trịnh Tú Nghiên cực độ im lặng nhìn Lâm Duẫn Nhi đang ăn rất ngon lành , nàng thật sự không rõ Lâm Duẫn Nhi làm sao lại có thể đem hai chữ "nương tử" này kêu thuận miệng như vậy, càng làm cho nàng không có biện pháp lý giải chính là, Lâm Duẫn Nhi lại có thể đem nhà của người khác coi như nhà mình , không chút khách khí ngồi ở chỗ đó ăn uống, hoàn toàn không cảm thấy câu nệ.
"Nương tử, tại sao không ăn?" Ăn xong một cái bánh ngô , Lâm Duẫn Nhi lại cầm lấy một cái khác nhét vào miệng , phồng má nói: "Đã đói bụng cả ngày, đại gia người ta hảo tâm cho chúng ta ăn , ngươi không ăn thì rất khó ăn nói . Đến đến đến, mau ngồi xuống cùng ăn!" Lâm Duẫn Nhi xoay người kéo Trịnh Tú Nghiên đến bên cạnh mình , làm cho nàng ngồi xuống, hướng về lão nhân ngồi đối diện cười hắc hắc nói: "Đại gia đừng để ý, nương tử nhà ta rất thẹn thùng." Rốt cuộc là ai để ý? ! Trịnh Tú Nghiên kín đáo trắng mắt liếc nàng một cái, không được tự nhiên cầm lấy một cái bánh ngô, nhẹ nhàng chậm rãi cắn nuốt.
Hai cái bánh ngô xuống bụng , Lâm Duẫn Nhi lúc này mới thỏa mãn vuốt bụng mình nói với lão nhân : "Đại gia, nơi này cách thị trấn có xa lắm không a?"
"Nơi này chính là chân núi Tề Đạt , đi tiếp về phía trước là tới Lỗ thành , khoảng chừng nửa ngày đường là tới." Lão nhân vuốt vuốt chòm râu , trêu ghẹo nói: "Lỗ thành này chính là Hoa thành nổi danh của Trịnh Triều a , nếu là tới Lỗ thành rồi , cô nương ngàn vạn lần phải để mắt tới tướng công của mình , đừng để cho người khác đoạt đi a."
". . ." Trịnh Tú Nghiên cúi đầu tiếp tục ăn bánh ngô của mình , coi toàn bộ lời nói của lão nhân là gió thoảng bên tai. Nhưng thật ra Lâm Duẫn Nhi ở một bên lại vẻ mặt khó hiểu nói với lão nhân: "Đại gia, ta có chút không rõ ý ngài nói . Lỗ thành là Hoa thành thì quan hệ gì tới ta? Ta cùng lắm là mang theo nương tử nhà ta cùng nhau đi ngắm hoa, huống chi ta cũng không rất thích ngắm hoa, ta trước kia thật ra cũng từng nuôi chút hoa cỏ , đáng tiếc không nuôi được bao lâu đã héo rũ."
". . .Ngươi câm miệng!" Trịnh Tú Nghiên thật sự chịu không nổi Lâm Duẫn Nhi, cái gì gọi là cùng lắm là mang theo nương tử nhà ta cùng nhau ngắm hoa? Chả lẽ nàng không biết cái gọi là Hoa thành này chính là nơi toàn thanh lâu sao ? Hay là nàng vẫn đều đang giả ngu ?
"Ha hả, công tử thật đúng là hài hước."
"Hài hước? Đại gia, ta cũng không phải người nhàn hạ thoải mái hài hước." Lâm Duẫn Nhi rụt cổ nói: "Quên đi, nương tử nhà ta bảo ta câm miệng, ta lập tức câm miệng thì hơn."
". . ." Công tử này thì ra sợ vợ a. Lão nhân một bộ bừng tỉnh đại ngộ , xem ra lo lắng vậy là dư thừa , công tử trước mắt tuy rằng tuấn mỹ, lại sợ nương tử của mình như thế , nghĩ đến cũng sẽ không làm ra việc tệ bạc kia .
". . ." Người này khi nào thì trở nên nghe lời như vậy ? Trịnh Tú Nghiên cảm thấy Lâm Duẫn Nhi hẳn là chưa hết sốt , bằng không làm sao bảo nàng câm miệng nàng lại lập tức câm miệng đây?
BẠN ĐANG ĐỌC
[BHTT][Cover] hồng bài thái giám (Yoonsic/Yoonkrys/Yoonhyun....Blabla)
Любовные романыBởi vì " Hồng bài thái giám " của ss @OnliYoon bị del @@~ cho nên mình sẽ up lại ^^ Nhân vật đã được thay đổi theo ý mình, không giống của ss @OnliYoon Đã được ss ấy đồng ý nga. Mọi người không thích có thể không đọc. :D Văn án : Trung Quốc y học...