Sáng sớm ngày thứ hai tỉnh lại, Lâm Duẫn Nhi đã nhìn thấy con trai Trương tẩu đang ngồi ở cửa gian phòng của nàng. Thấy Lâm Duẫn Nhi đi ra, hắn phốc một cái hướng Lâm Duẫn Nhi quỳ xuống. Bởi vì vừa có thể xuống giường, nên con trai Trương tẩu hành động có chút không tiện, hắn cố sức dùng hai cánh tay để chống đở tránh cho mặt chạm xuống đất, cảm kích nói với Lâm Duẫn Nhi: ‘Ân nhân, đa tạ ân nhân ân cứu mạng. Nhạc Thường không biết lấy gì để báo đáp, con nguyện sống bên cạnh ân nhân, hầu hạ ân nhân.’
Hầu hạ ta? Đại ca ngài có thể hay không không chơi những thứ độ khó cao này? Chỉ bằng thể trạng ốm yếu của ngươi như vậy, ta không phải chiếu cố ngươi coi như là vạn hạnh (vô cùng may mắn). Lâm Duẫn Nhi len lén liếc hắn một cái, thấy trắn hắn rỉ ra mồ hôi lạnh không đành lòng hành hạ hắn như thế cho nên lập tức khom lưng đỡ hắn lên, nói: ‘Ngươi tên là Nhạc Thường đúng không, ngươi hãy nghe ta nói, nam nhi chí tại bốn phương a, ha ha. Ngươi không cần nói dài dòng như đàn bà vậy, không phải chỉ là chữa trị một căn bệnh nhỏ sao? Ngươi hảo hảo an dưỡng, đợi khi khỏi hảo hảo hầu hạ mẫu thân của ngươi là tốt rồi. Dù sao mẹ ngươi vì chiếu cố ngươi đã nhọc công lo lắng, ngươi thật sự không thể phụ lòng nàng.’
Nói đến phụ lòng, người mà nàng làm phụ lòng nhất là mẹ của mình a. Người a, giáo dục người khác là một chuyện, đến tình huống của mình liền trực tiếp chết lặng.
‘Ân nhân nói rất đúng, Nhạc Thường nhất định sẽ dưỡng tốt thân thể sẽ không phụ lòng kỳ vọng của ân nhân cùng mẫu thân.’ Con trai Trương tẩu lau mồ hôi lạnh trên trán, dù sao cũng là bệnh nặng mới khỏi, hắn hàng năm bị bệnh liệt giường thể trạng nhỏ bé tự nhiên là không đứng lâu được.
‘Ngươi hay là trước tiên qua bên kia ngồi ở ghế đá phơi nắng đi.’ Lâm Duẫn Nhi chỉ chỉ vào ghế đá cách đó không xa, ánh mặt trời vừa lúc xuyên qua cành lá chiếu vào bãi cỏ xanh biếc.
‘Vậy, ta đây nghe ân nhân.’ Con trai Trương tẩu chần chờ một chút, liền nghe lời bước từng bước khó khăn hướng ghế đá bên kia đi tới.
Trong lúc rãnh rỗi, Lâm Duẫn Nhi nhàm chán duỗi lưng một cái chuẩn bị đi tới đại điện nhắm mắt dưỡng thần. Ăn uống cùng với ngủ, ngồi ở trên bồ đoàn giả bộ tu đạo, đứng ở cửa cầm gương đồng thỉnh thoảng cợt nhả, đây chính là việc duy nhất Lâm Duẫn Nhi có thể làm từ khi đi tới cái thế giới này. Đối với chút ít chuyện dùng để giết thời gian, Lâm Duẫn Nhi trong lòng thật sự thống hận a! Tại sao, tại sao người ta một lần xuyên qua liền thành công chúa Phò mã gì đó, tại sao người ta một lần xuyên qua là có thể xuyên thủng một nơi giàu sang phồn vinh có thể thực hiện nguyện vọng! Tại sao tới nàng lại chỉ có thể xuyên tới đạo quan gà không đẻ trứng chim không ỉa phân này a! ! !
Sự thật chứng minh, thỉnh thoảng bộc phát sự bực tức là có hiệu quả, đặc biệt là oán trách ở địa phương có Thần Minh che chở.
Lúc xế chiều, Lâm Duẫn Nhi giả bộ giống như một đạo nhân nhàn hạ ngồi ở trên bồ đoàn nhắm mắt ngủ say. Đây kỹ năng mà nàng luyện được một cách tuyệt vời từ khi tới thế giới này, ngồi ngủ. Theo cách nói của Lăng Giản chính là, chớ xem thường hành động nghệ thuật này, nó không chỉ có thể làm cho ngươi ở bất kỳ địa phương nào, bất kỳ tư thế nào đều có thể nghỉ ngơi, càng có thể làm cho khoảng cách của ngươi gần với Chu công hơn, giải quyết sự buồn bực nhàm chán trong thời gian rảnh rỗi.
BẠN ĐANG ĐỌC
[BHTT][Cover] hồng bài thái giám (Yoonsic/Yoonkrys/Yoonhyun....Blabla)
RomansaBởi vì " Hồng bài thái giám " của ss @OnliYoon bị del @@~ cho nên mình sẽ up lại ^^ Nhân vật đã được thay đổi theo ý mình, không giống của ss @OnliYoon Đã được ss ấy đồng ý nga. Mọi người không thích có thể không đọc. :D Văn án : Trung Quốc y học...