Chương 3

163 20 12
                                    


1200 năm trước, Kiếm Tôn chấp kiếm phá Ma Uyên, nhất kiếm san bằng đỉnh Vân Môn.

Sau đó, núi Vân Môn đổi tên thành Vân Môn Đài.

Kiếm Các trấn giữ cực Đông Nam của Càn Khôn, Vân Môn Đài trấn giữ cực Đông Nam của Kiếm Các. Bên ngoài Vân Môn Đài là Xích Sa Hải, là điểm giao nhau giữa Càn Khôn và Ma Uyên.

Nếu nói Kiếm Các ba ngàn dặm là tường thành bảo hộ Càn Khôn, thì Vân Môn Đài chính là vọng gác. Ngoại trừ tu sĩ Kiếm Các, Vân Môn Đài cũng có tu sĩ từ tông môn khác đến trấn thủ quanh năm.

Trong màn mưa, các tu sĩ trấn thủ Vân Môn Đài nghiêm nghị nhìn hướng Xích Sa Hải.

Từ ngày Kiếm Tôn trảm phá Ma Uyên, Xích Sa Hải vốn từng là chiến trường giờ đã trở thành nơi tu sĩ rèn luyện. Cũng có kẻ tu vi cao thâm, xuyên qua Xích Sa Hải hòng xâm nhập Ma Uyên.

Đặt chân Xích Sa, sinh tử tự quyết. Xích Sa Hải tuy hiểm nguy trập trùng, nhưng năm đó là Kiếm Tôn trảm phá Ma Uyên, mà không phải Ma Uyên xâm lấn Càn Khôn. Trong Xích Sa Hải, tuy có ma săn đuổi tu sĩ, lại không có ma dám đến gần Vân Môn Đài.

Lúc này lại có hào quang do thuật pháp tranh đấu từ phương xa đến, truy đuổi càng ngày càng tới gần trận pháp phòng thủ trên Vân Môn Đài.

"Ta đứng canh chừng, các ngươi nhìn xem liệu có kẻ nào đang dương đông kích tây hay không." Bách Lý Nhạc nói. Ông là tu sĩ Kiếm Các, nhận nhiệm vụ trấn thủ Vân Môn Đài, tu vi đã đạt đến tầng thứ bảy Thiên Cơ cảnh.

Các tu sĩ khác đều đồng ý.

Bách Lý Nhạc nhìn chăm chú tình huống tranh đấu nơi xa.

Các tu sĩ đang truy đuổi một ma, nhưng tình huống này nhìn qua, không phải là bọn họ ép ma phải tiến đến gần Vân Môn Đài. Ngược lại, ma một đường lao thẳng về hướng Vân Môn Đài, bọn họ khống chế không được, lại bị ma dẫn dắt về phụ cận Vân Môn Đài.

Nhưng nếu đúng như vậy, ma đây là muốn làm gì?

Từ khi Vân Môn Đài thiết lập tới nay, phàm có ma dám can đảm tới gần, không một kẻ nào không bị trảm trước đài. Ma chẳng lẽ là muốn đi tìm chết hay sao?

Bách Lý Nhạc càng quan sát càng cảm thấy kỳ quái, xem tình huống tranh đấu, các tu sĩ căn bản không phải đối thủ của ma, ma lại nơi chốn nương tay. Không biết vì sao, Bách Lý Nhạc cảm thấy ma quen thuộc một cách lạ thường.

Ông nhíu chặt lông mày, hỏi tu sĩ Tọa Vong Đảo bên cạnh: "Thời Liên, ngươi giúp ta nhìn xem, ma này có điểm không thích hợp. Tại sao ta lại cảm thấy hắn có gì đó quen thuộc?"

Tu sĩ Tọa Vong Đảo giỏi về tính quẻ, thường có linh cảm. Thời Liên cũng nhìn chăm chú trong chốc lát, lắc đầu nói: "Ta chỉ cảm thấy việc hắn cố tình nương tay có chút kỳ quái, cũng không cảm thấy quen thuộc. Phải chăng là thuật pháp mê hoặc tâm trí?"

Bách Lý Nhạc cau mày suy nghĩ, hoang mang lắc đầu. Ông nhìn kỹ ma, lại cảm thấy xa lạ, nhưng cảm giác quen thuộc không giải thích được kia vẫn quanh quẩn trong lòng.

"Càng là quỷ dị càng phải cẩn thận." Lại có tu sĩ nói.

Bách Lý Nhạc gật đầu.

[Edit] [Không CP] Kiếm Tôn lãnh khốc vô tìnhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ