Thời điểm Lam Xuân Kiều ra khỏi phòng thi đã là 6 giờ sáng ba ngày sau.
Cậu đứng trước gương chải chuốt lại bản thân.
Qua hai đêm, khuôn mặt cậu thanh niên trẻ trong gương tựa hồ già đi nhiều, hai mắt đỏ bừng, trên cằm mọc ra một lớp râu nhạt, còn đâu hai má banh bao trắng trẻo lúc trước.
Cậu cởi mũ áo hoodie xuống, lấy một tờ ghi chú trong túi ra, xé nát ném vào bồn cầu, ấn nút xả nước. Tờ giấy màu xanh dương nhạt xoay vòng, nhanh chóng biến mất không còn gì.
Lam Xuân Kiều tắm rửa, sửa sang cho ra hình ra dáng con người xong thì tới gõ cửa phòng chị mình, nhưng cô không có ở đó.
Cậu nghi hoặc nhìn đồng hồ trên điện thoại, bây giờ là 7 giờ.
Dựa theo thời gian nghỉ ngơi làm việc nhất quán của Doãn Vụ Thi, giờ này cô tuyệt đối chưa ngủ dậy, bị tiếng gõ cửa đánh thức cô mới mang theo sát khí đằng đằng ra mở cửa. Hôm nay lại khác, không biết cô đã chạy tới nơi nào.
Cậu về phòng gọi điện cho Trì Trọng Hành.
Vốn dĩ cậu chỉ định thử hỏi một lần xem anh có biết tung tích của chị cậu hay không, cũng không ôm hy vọng gì nhiều.
Đầu bên kia trầm mặc hai giây, tựa như đang hỏi ý kiến người bên cạnh, sau đó mới trả lời: "Chị cậu đang ở chỗ tôi ăn sáng, cậu cứ sang đây đi."
Lam Xuân Kiều lập tức cảm thấy buổi sáng hôm nay thật kinh khủng.
Nào ngờ, chuyện kinh khủng hơn vẫn còn ở phía sau.
Người mở cửa là Trì Trọng Hành, Lam Xuân Kiều chào anh rồi tháo giày chuẩn bị đi vào, bất chợt cậu nhìn thấy một bóng đen sau lưng anh. Lam Xuân Kiều tập trung nhìn, đồng tử dần phóng to--
Doãn Vụ Thi mặc một chiếc áo sơ-mi màu đen rõ ràng không thuộc về cô, vạt áo che tới gần đầu gối, bắp chân để trần, chân mang một đôi dép nhựa dính nước kêu lép xép. Cô sốt sắng bước ra từ phòng tắm.
Lam Xuân Kiều chỉ thốt ra được nửa chữ "Chị", nửa còn lại kẹt trong cổ họng, làm cậu suýt nữa thì sặc chết.
Cặp mắt cậu thẫn thờ dời sang nhìn Trì Trọng Hành, cậu cảm tưởng nhân sinh của mình bị đảo ngược: "....Anh rể?"
Ban nãy, nghe Trì Trọng Hành nói Doãn Vụ Thi đang ở chỗ của anh, bạn học Lam ngây thơ còn chưa nghĩ nhiều như vậy.
Hai người bọn họ đã sớm quen biết nhau, còn cùng nhau thi nhiều vòng, xem như có thể gọi là anh em chí cốt, tới phòng nhau ăn bữa sáng cũng không phải chuyện gì quá đáng. Với năng lực xã giao của Doãn Vụ Thi, tới tận bây giờ mới ăn cùng nhau đã là muộn màng. Ai mà ngờ, trong ba ngày cậu không có mặt ở đây, tiến độ của hai người này đã phát triển vượt trội như vậy.
Ngây thơ thì ngây thơ, Lam Xuân Kiều cũng không phải khờ khạo, nhìn thấy cảnh tượng này rồi sao còn có thể không hiểu rõ, cậu không nhịn được mà vỗ tay nhiệt liệt cho chị mình trong lòng.
-- Chỉ mới mấy ngày không gặp, thế đạo đã xoay chuyển khôn lường.
Hạn sử dụng của tình anh em giữa hai người bọn họ cũng quá ngắn ngủi.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Hoàn] Tỉnh mộng - Quỷ Bút Hoàn Thái
Misterio / SuspensoGiới thiệu: Doãn Vụ Thi thức dậy, phát hiện mình xuyên vào một ngôi trường kỳ lạ. Sau nhiều năm rời ghế nhà trường, kiến thức của cô đã trôi sạch bách, bây giờ phải học lại từ con số không. Thi cử bình thường khiến người ta học đến hói đầu. Còn thi...