Mưa rơi tầm tã.
Phác Trí Mẫn núp ở bên cạnh Điền Chính Quốc, lắp bắp nói: "Trận mưa này to vl!"
Sau khi bọn họ vào đồn cảnh sát trời mới bắt đầu mưa, lúc đầu chỉ hơi lất phất, rồi càng ngày càng lớn, cuối cùng là mưa như trút nước.
Trên đường có người cầm dù hoàn toàn không chịu được mưa lớn như vậy, cái dù kia ngã trái ngã phải, người cầm dù trông có vẻ rất vất vả, mưa bắn khắp nơi, tạo ra những âm thanh khác nhau, nhưng đều rất vang dội.
Phác Trí Mẫn nhìn về phía Trịnh Hạo Thạc: "Thạc Thạc, hay là mày về trường lấy dù cho bọn tao đi?"
Trịnh Hạo Thạc trợn mắt: "Thế tao về trường kiểu gì?"
Phác Trí Mẫn: "Xông lên đi."
Trịnh Hạo Thạc: "..."
Đang lúc lo âu, trước mặt bỗng có một cây dù được đưa qua, cán dài, màu đen, trên cán dù còn có một lớp mạ vàng, nhìn vừa khiêm tốn đơn giản lại vừa đắt tiền sang trọng.Phác Trí Mẫn cầm dù: "Cái dù này chắc đắt lắm nhỉ?"
Điền Chính Quốc: "..."
Kim Thái Hanh nhìn thoáng qua Điền Chính Quốc, thản nhiên hỏi: "Chỉ có hai cái dù thôi, ai đi chung với tôi?"
Anh cho rằng Điền Chính Quốc sẽ sốt ruột không chịu nổi muốn đi chung ô với anh, cuối cùng nam sinh đứng ở bên cạnh, ngay cả mí mắt cũng không thèm giương lên, hoàn toàn không có ý định xê dịch bước chân.
Phác Trí Mẫn không hề có chút gì gọi là biết thân biết phận, nó xung phong nhận việc: "Lớp trưởng, để tôi đi cùng cậu..."
Điền Chính Quốc giữ chặt Phác Trí Mẫn: "Để tôi đi với cậu cho."
Phác Trí Mẫn không có đầu óc, có đắc tội với người ta cũng không biết, ba người bọn họ thì ai cũng không đắc tội nổi Kim Thái Hanh, huống hồ anh ta còn là kiểu có thù tất báo.
Kim Thái Hanh mỉm cười, sự lạnh nhạt giữa đôi lông mày lập tức tan đi. Phác Trí Mẫn hơi ngây người, chẳng trách đám người trong trường kia lúc nào cũng như lũ điên tỏ tình với Kim Thái Hanh, người ta đúng là có vẻ ngoài không chỉ là đẹp trai bình thường thôi đâu.Điền Chính Quốc đi đến bên cạnh anh, có hơi mất tự nhiên, cậu thật sự muốn giữ khoảng cách với Kim Thái Hanh. Trịnh Hạo Thạc cao hơn Phác Trí Mẫn nên cậu ta là người cầm ô, Phác Trí Mẫn mặt dày mày dạn ôm eo Trịnh Hạo Thạc, bắt lấy cán dù ngả về bên mình, còn chưa đi được mấy bước, hai người đã vì tranh dù với nhau mà ướt quá nửa người.
Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh đi phía sau hai người họ.
Bầu không khí giữa hai người rất quái dị, không ai mở miệng nói chuyện, Điền Chính Quốc thậm chí còn giữ vững một khoảng cách nhất định với Kim Thái Hanh, bả vai cũng không chạm vào nhau.
Kim Thái Hanh để ý thấy nửa bả vai của Điền Chính Quốc đã ướt nhẹp, nhưng dù vậy, Điền Chính Quốc vẫn không muốn tới gần Kim Thái Hanh.
Anh là rắn độc thú dữ gì đó sao? Mấy ngày trước vẫn còn yêu chết đi sống lại không phải anh thì không chịu cơ mà? Chẳng trách tất cả mọi người đều nói lúc Điền Chính Quốc thích một người là moi hết lòng hết dạ ra, nhưng nếu không thích, vậy thì bạn ở trong lòng cậu ta không khác gì người xa lạ.
Kim Thái Hanh cảm thấy sự tồn tại của mình hiện giờ là như vậy.
Điền Chính Quốc thấp hơn anh một chút, tóc nhuộm màu nâu sáng, màu mắt của cậu cũng nhạt, làn da trắng nõn, cả người như món đồ dễ vỡ.
Trên người cậu phủ một tầng hơi nước, trên tóc cũng vậy, có sợi tóc bị hơi nước làm ẩm, khiến cậu trông cực kì mềm mại yếu ớt.
Kim Thái Hanh kín đáo hơi nghiêng dù sang phía Điền Chính Quốc.
Điền Chính Quốc đang ngẩn người, suy nghĩ chuyện đâu đâu, hoàn toàn không để ý tới chuyện này.
Cậu muốn tỏ ra lạnh lùng một chút, để Kim Thái Hanh biết cậu thật sự đã từ bỏ anh ta, cậu chỉ hi vọng lát nữa về trường đừng gặp phải quá nhiều người, tốt nhất là đừng đụng phải nam chính, nếu không thì cậu có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
Kim Thái Hanh đi đón cậu, Kim Thái Hanh che ô cho cậu, những thứ này đủ để nam chính ghen đến phát điên. Nam chính đương nhiên sẽ không tức giận với Kim Thái Hanh, bởi vì thái độ của Kim Thái Hanh đối với gã cũng giống như đối với những người khác, thậm chí kết thúc truyện, Kim Thái Hanh vẫn một thân một mình, nam chính vẫn ôm mối tình đau thương như trước, Kim Thái Hanh không hề yêu bất cứ ai.
Cho nên, nam chính sẽ trút giận lên Điền Chính Quốc. Nghĩ đến Tưởng Trì, giữa hàng lông mày của Điền Chính Quốc nổi lên một chút tàn độc.
Kim Thái Hanh rõ ràng cảm nhận được cảm xúc biến hóa của người bên cạnh, Điền Chính Quốc đang nghĩ đến chuyện gì?
Từ đồn cảnh sát tới trường học, đi bộ mười phút là đến, nhưng bởi vì mưa to, cộng thêm trời tối, tốc độ di chuyển bị chậm lại, đi mười lăm phút vẫn còn nửa đường.
Lối đi bộ nhấp nhô, đọng nước, hơi mất tập trung một tí là sẽ dẫm phải hố, làm nước bùn văng khắp nơi.
Lại một lần nữa làm nước bùn bắn tung tóe lên ống quần của Kim Thái Hanh, Điền Chính Quốc lắp ba lắp bắp nói: "Xin lỗi."
Sau đó là lần thứ ba.
"Rất xin lỗi."
Kim Thái Hanh: "..."
Cố ý à?
Phía trước bỗng vang lên tiếng Phác Trí Mẫn mắng chửi: "Mẹ mày, mày tranh thủ lúc trời tối để phạm pháp đúng không, ai cho mày lái xe ở trên lối đi bộ thế hả?!"
Dưới đèn đường vàng mờ, một chiếc xe điện lao về phía Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh, hoàn toàn không có ý định né tránh.
Thật ra tốc độ không tính là nhanh, dù sao thì trời cũng đang mưa, nhưng lối đi bộ không bằng phẳng cho lắm, lại không đủ rộng, hai người đi song song lại thêm một chiếc xe, chắc chắn là không vừa, một trong hai người Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh phải nhường đường.
Điền Chính Quốc không kịp phản ứng, Kim Thái Hanh nắm lấy vai cậu, kéo về phía mình, Điền Chính Quốc va vào lồng ngực Kim Thái Hanh, trong lúc cậu vẫn còn đang cố gắng phân biệt xem mùi trên người anh là bạc hà hay chanh, thì trông thấy Kim Thái Hanh đá một cái vào lưng người lái xe điện.
Điền Chính Quốc nhìn thấy người kia lao cả người lẫn xe vào trong cái cống ở bên cạnh: "..."
Chỉ là một đường cống nhỏ, người kia chắc chắn sẽ không sao, nhưng Điền Chính Quốc bị sự tàn nhẫn của Kim Thái Hanh dọa sợ.
Trong thời gian ngắn như vậy, Kim Thái Hanh có thể tiện tay kéo mình, sau đó đạp ngã người kia, chuyện này... Mẹ nó thiết lập nhân vật sao cứ sai sai vậy?!
Trong truyện miêu tả Kim Thái Hanh là đóa hoa lạnh lùng mà trong trẻo, có thù tất báo cũng tùy chuyện, ví dụ như chuyện với Điền Chính Quốc đúng là có thù tất báo, nhưng bây giờ Điền Chính Quốc lại cảm thấy, Kim Thái Hanh rõ ràng không phải đóa hoa trắng xinh nào, mà là hoa ăn thịt người!
Lúc sắp đến trường học, Điền Chính Quốc mới tỉnh lại, phát hiện ra Kim Thái Hanh vẫn đang ôm vai mình, dù cũng hơi nghiêng về phía mình, trái tim "thình thịch" một tiếng, sau đó hơi nhích bả vai, giả vờ giơ tay vuốt tóc, cũng là để Kim Thái Hanh bỏ tay ra.
Lúc Kim Thái Hanh bỏ tay xuống, trong lòng Điền Chính Quốc cũng thở ra một hơi, lẩm nhẩm "tránh xa Kim Thái Hanh" ba lần*, hoàn toàn bỏ qua khoảnh khắc trái tim rộn ràng khi Kim Thái Hanh dùng tư thế bảo vệ tuyệt đối kéo cậu vào lòng.
*Điều quan trọng phải nhắc ba lần.
Lấy bất cứ thứ gì so với tính mạng, thì tính mạng vẫn quan trọng hơn. Huống hồ, Kim Thái Hanh hẳn là rất ghét mình, mấy động tác kia chỉ là một con người sẽ vô thức làm ra thôi, có là Điền Chính Quốc hay không thì cũng vậy, hoàn toàn không liên quan.
Sau bao nhiêu vất vả, cuối cùng bọn họ cũng vào được đến dãy lớp học, bởi vì trời mưa to, lại còn là ban đêm, trong trường không có mấy người, tối nay còn là giờ tự học nữa, Điền Chính Quốc chuẩn bị trở về lớp học thu dọn đồ đạc rồi về.
Cậu xắn lên ống tay áo ướt nhẹp, vuốt ngược phần tóc ướt sũng ra sau đầu, lộ ra cái trán trơn bóng, cậu quay sang hỏi Phác Trí Mẫn: "Đi lên lớp không?"
Phác Trí Mẫn: "Không cần, tôi... Vãi chưởng, trông ông thế này đẹp trai vãi Quốc Quốc à!"
Nó cực kì khoa trương, khiến cho Kim Thái Hanh đang gấp dù cũng phải nhàn nhạt nhìn về phía Điền Chính Quốc, dừng mấy giây ở trên mặt cậu, rồi lại như không có việc gì dời đi.
Điền Chính Quốc giả vờ như không thấy Kim Thái Hanh đang nhìn mình, quay đầu sang nói chuyện với Phác Trí Mẫn.
Kim Thái Hanh rũ mắt tiếp tục gấp dù, hàng mi dài che khuất ánh mắt lành lạnh của anh.
Mặc dù đúng là Điền Chính Quốc rất đáng ghét, nhưng Kim Thái Hanh không thể không thừa nhận, Điền Chính Quốc là kiểu mà anh thích.-----------------------------------
BẠN ĐANG ĐỌC
[Hoàn][VKook||Chuyển Ver] Độc Sủng Mình Em!
FanfictionVUI LÒNG KHÔNG RCM ĐI BẤT CỨ ĐÂU!!! Đời trước, tôi bước một bước, em vì tôi mà bước chín mươi chín bước còn lại. Đời này được làm lại một lần, em cứ đứng yên ở đấy, tôi nguyện vì em mà bước thêm một ngàn bước. Tôi hứa... sẽ kiềm chế sự chiếm hữu của...