Điền Chính Quốc ngửa mặt lên, chớp chớp mắt, mặt Kim Thái Hanh lờ mờ hiện lên trong hội trường u ám, bởi vì anh đứng ngược sáng nên Điền Chính Quốc không thấy rõ nét mặt của anh, nhưng cậu có thể khẳng định, chắc chắn lúc này Kim Thái Hanh đang nhìn mình.
Anh ta là người dẫn chương trình mà?
Sao lại xuống dưới khán đài thế này?
Kim Thái Hanh đổi bó hoa sang tay kia, con mắt vẫn nhìn Điền Chính Quốc ngồi yên trên ghế như đã đi vào cõi thần tiên, khẽ nói: "Nhường chỗ một chút được không?"
Lối đi rất nhỏ rất hẹp, hẹp đến nỗi Điền Chính Quốc có chặt chân từ phần đầu gối trở xuống thì vẫn sẽ chạm phải người Kim Thái Hanh.
Điền Chính Quốc ấm ức cố gắng nhét chân xuống dưới gầm ghế, lưng dán chặt lên thành ghế, mặt lạnh te, như thể gặp phải thứ gì độc hại.
Kim Thái Hanh chân dài, không chút khách khí trực tiếp đi vào trong lối nhỏ. Điền Chính Quốc càng không ngừng lẩm nhẩm ở trong lòng "Không cảm thấy gì hết không cảm thấy gì hết, tôi đã chết rồi tôi đã chết rồi", nhưng ảnh hưởng của Kim Thái Hanh với nguyên thân vẫn còn tồn tại.
Điền Chính Quốc cảm giác được vành tai mình đang dần nóng lên.
Ngay lúc Kim Thái Hanh sắp bước qua rồi, bạn học ở đằng trước đột nhiên ngả ghế về đằng sau, cái ghế kia có lẽ bị hỏng, cậu ta hơi ngả một chút cả cái ghế đã ngã ra sau, Kim Thái Hanh đang đối mặt với Điền Chính Quốc, cả người bị cái ghế đập phải đổ ụp xuống Điền Chính Quốc.
Nhưng Kim Thái Hanh phản ứng rất nhanh, nhanh chóng chống một tay lên lưng ghế của Điền Chính Quốc, trông Điền Chính Quốc chẳng khác nào bị Kim Thái Hanh đè dưới người.
Chỉ trong chớp mắt đó, mùi hoa hồng hòa cùng với hương bạc hà thoang thoảng trên người Kim Thái Hanh tràn vào khoang mũi cậu.
Điền Chính Quốc còn đang ở dưới người Kim Thái Hanh, trực tiếp lọt vào tầm mắt của cậu là cổ áo hơi mở của anh, mơ hồ có thể thấy được một đoạn xương quai xanh, còn có cả yết hầu.
Điền Chính Quốc nuốt một ngụm nước bọt, ép mình phải dời ánh mắt.
Kim Thái Hanh đúng là người đáng sợ, nhưng vẻ ngoài và điều kiện của anh lại hoàn toàn không được che giấu, chẳng trách nhiều người lại cứ như thiêu thân lao đầu vào lửa mà yêu mến anh ta như vậy.
Chuyện ngoài ý muốn xảy ra quá nhanh, không chỉ có Điền Chính Quốc không kịp phản ứng, bạn học ngồi trước Điền Chính Quốc cũng hết hồn, cậu ta luôn miệng xin lỗi: "Xin lỗi xin lỗi, tôi không biết cái ghế này bị hỏng, tôi tôi tôi tôi... Hai bạn không sao chứ?"
Ánh mắt Kim Thái Hanh rơi trên mí mắt hơi cụp xuống của Điền Chính Quốc, không biết là vì căng thẳng hay là vì thẹn thùng mà hàng mi cứ không ngừng rung rinh, ánh mắt anh hơi tối lại. Nửa ngày sau, anh mới nâng người dậy, thản nhiên nói với bạn học bị dọa sợ kia một câu: "Không sao."
Bạn học kia nhẹ nhàng thở ra, Điền Chính Quốc cũng thở ra vì Kim Thái Hanh đã kéo dài khoảng cách với mình.
Vừa rồi lúc Kim Thái Hanh ập xuống, Điền Chính Quốc cảm thấy mình gần như không thở được, ánh mắt của Kim Thái Hanh từ đầu đến cuối vẫn luôn ở trên mặt cậu. Nhịp tim cậu dồn dập, ngay cả mắt cũng không dám nhấc lên.
Cậu thật sự rất sợ Kim Thái Hanh, quá khó lường và không thể dò được, hoàn toàn không giống một học sinh cấp ba.
Điền Chính Quốc liếc mắt sang phía bên cạnh, giữa chỗ ngồi của cậu với Kim Thái Hanh để một bó hoa hồng rất to, Điền Chính Quốc ngẫm nghĩ, dù có thế nào thì quả thật là Kim Thái Hanh rất được hoan nghênh, còn chưa lên sân khấu mà đã có người tặng hoa rồi.
Kim Thái Hanh chưa ngồi được bao lâu đã bị gọi đi, Điền Chính Quốc không biết Kim Thái Hanh đang tính toán cái gì, cứ chạy tới chạy lui, còn cầm theo cả bó hoa kia đi, trong truyện rõ ràng viết hễ là những thứ người theo đuổi tặng, Kim Thái Hanh luôn xử lý chúng bằng cách ném đi.
Sân khấu được bao trùm trong bóng tối, ánh đèn bốn phía bỗng bừng sáng, là màn diễn mở đầu của câu lạc bộ múa, ai cũng đều có dáng người nóng bỏng, đám con trai ngồi xem huýt sáo như muốn huýt đến tắt thở.
Điền Chính Quốc thậm chí còn nghe thấy tiếng của Phác Trí Mẫn, cậu ngẩng đầu ngó sang bên đó, phát hiện Phác Trí Mẫn không biết moi từ đâu ra hai cái que huỳnh quang, đang không ngừng gào thét đến đỏ bừng cả mặt.
Điền Chính Quốc: "..."
Hơn một phút để hâm nóng bầu không khí, tiếp theo chính là người dẫn chương trình lên nói lời khai mạc. Khi Kim Thái Hanh bước ra từ sau cánh gà, dưới khán đài lập tức vang lên những tiếng hét chói tai.
Thậm chí còn to hơn cả tiếng loa.
Điền Chính Quốc hoài nghi mấy cô nàng này ngồi đây không phải là vì xem chương trình biểu diễn, mà là vì muốn nhìn Kim Thái Hanh.
Có gì đáng xem?
Điền Chính Quốc nâng người khỏi ghế dựa, ngước mắt nhìn lên trên sân khấu. Kim Thái Hanh mặc âu phục màu đen, tóc đã được dùng keo xịt, cảm giác lạnh lẽo hòa cùng với sự xa cách trên người anh tỏa ra bốn phía, cho dù người ở dưới sân khấu đang điên cuồng la hét, anh vẫn có thể đeo trên mặt nụ cười thản nhiên, mặt không đổi sắc, bình tĩnh nói xong lời thoại của mình.
Kim Thái Hanh nói xong, nhấc mí mắt nhìn xuống dưới sân khấu, vừa hay thấy Điền Chính Quốc đang nhìn lên.
Mặt Điền Chính Quốc cứng đờ, dựa lại về ghế như trốn tránh.
Đó, cũng bình thường thôi. Dù sao thì cậu cũng không thể lại đi vào vết xe đổ của nguyên thân được.
Nghĩ được như vậy, Điền Chính Quốc trở nên bình tĩnh hơn nhiều, vẻ mặt cậu trở nên hờ hững, đứng dậy, một đường xin lỗi đi ra ngoài, nói là muốn đi hít thở không khí.
Ở cửa sau của hội trường, Điền Chính Quốc vừa mới bước ra đã gặp phải một người.
Tưởng Trì trông thấy Điền Chính Quốc, bật cười thành tiếng, săm soi đánh giá Điền Chính Quốc mấy lượt, bỗng đổi sắc mặt, chất vấn cậu: "Mày cho rằng chỉ cần mày thay đổi là Kim Thái Hanh sẽ thích mày à?"
Điền Chính Quốc tựa lên tường, mỉm cười: "Mày vừa từ hang chui ra đấy à? Tất cả mọi người đều biết tao không còn thích Kim Thái Hanh nữa rồi. Nếu mày rảnh rỗi tới mức suốt ngày bám lấy tao thì chi bằng ngồi suy nghĩ cho tử tế làm thế nào để theo đuổi Kim Thái Hanh thì hơn."
Ngón tay của Điền Chính Quốc đặt sau lưng nhẹ nhàng gõ lên tường, cậu có thể đoán được đại khái câu tiếp theo của Tưởng Trì sẽ là gì.
Quả nhiên...
Nam chính quyết đoán mạnh mẽ của tương lai bây giờ cũng chỉ là một cậu trai buồn rầu vì người trong lòng, gã lộ ra vẻ phiền muộn: "Sao tao biết được nên theo đuổi như thế nào? Tao mà theo đuổi được tao còn ở đây nói nhảm với mày à?"
Điền Chính Quốc nhìn gã: "Nhiều người theo đuổi Kim Thái Hanh như vậy, sao mày cứ chỉ nhằm vào mình tao thế?"
Tưởng Trì cười khẩy: "Bởi vì trong tất cả, mày là đứa mặt dày nhất, ai mà biết được sau này mày còn không biết xấu hổ tới mức độ nào."
Điền Chính Quốc hơi nghẹn họng, hoàn toàn chính xác, gần kết truyện nguyên thân còn chuốc thuốc Kim Tại Huởng, đây cũng là lúc bi kịch của hắn bắt đầu. Chính xác hơn mà nói, bi kịch của nguyên thân đã bắt đầu từ khi thích Kim Thái Hanh.
"Mày và Kim Thái Hanh, tao không biết bọn mày như thế nào, nhưng tao nói với mày lần cuối cùng, tao không thích Kim Thái Hanh." Điền Chính Quốc nghiêng đầu, ánh mắt kiên quyết.
Tưởng Trì hơi say mê, lập tức mất tự nhiên nói: "Sao tao biết được mày không phải là đang lạt mềm buộc chặt?"
Điền Chính Quốc đành phải giơ tay lên: "Tao thề luôn."
Tưởng Trì hất cằm, vẻ mặt trở nên nhẹ nhõm hơn: "Vậy mày thề đi."
"Tao thề, tao..."
"Sầm" cửa sau đột ngột bị đẩy ra, bởi vì cửa làm bằng sắt nên dù chỉ nhẹ nhàng đẩy thôi nhưng khi nó va vào tường cũng sẽ phát ra tiếng động rất lớn.
Điền Chính Quốc và Tưởng Trì không hẹn mà cùng nhìn sang.
Kim Thái Hanh đứng ở nơi đó.
Vẻ mặt bình tĩnh, biểu cảm lạnh nhạt, ánh mắt anh rơi xuống người Điền Chính Quốc, con ngươi trở nên tối tăm: "Mạnh Âu tìm cậu."
Anh nói xong rồi cứ thế đi mất, Điền Chính Quốc nhìn sang Tưởng Trì ở bên cạnh, gã vừa thấy Kim Thái Hanh đã ngơ ngẩn, bắt đầu lâng lâng, so với bộ dáng cứng rắn vừa rồi đúng là như hai người khác nhau.
Mặc dù không biết tại sao Kim Thái Hanh lại đến gọi mình, nhưng Điền Chính Quốc cũng không nghĩ nhiều. Cậu chạy đến hậu trường, trông thấy Mạnh Âu còn đang uốn tóc, thấy Điền Chính Quốc đến, cô đặt máy uốn tóc xuống, hỏi cậu: "Cậu đi đâu vậy?"
Điền Chính Quốc kéo ghế ngồi xuống, giả vờ như lơ đãng hỏi: "Cậu nhờ... Người gọi tôi?"
Cậu nhịn lại, vẫn không nói ra tên của Kim Thái Hanh, dù đúng là vậy đi chăng nữa thì nói ra sẽ chỉ dẫn tới những suy đoán không cần thiết của người khác.
Cậu không muốn dính líu gì đến Kim Thái Hanh nữa.
Mạnh Âu gật đầu: "Ừ, mặc dù chưa tới lượt nhưng tôi thấy có cậu ở đây thì tôi sẽ không hồi hộp như vậy nữa."
Điền Chính Quốc cười với cô: "Cậu mà cũng hồi hộp á?"
Trước đây Mạnh Âu đã từng đứng trên sân khấu còn lớn hơn hội trường này nhiều.
"Ừ." Ánh mắt Mạnh Âu lấp lánh, lập tức khôi phục vẻ mặt bình thường, trách móc: "Làm sao? Dù gì tôi cũng là con gái, chẳng lẽ không được phép hồi hộp?"
Cô nói xong, giơ tay muốn bóp mặt Điền Chính Quốc.
Điền Chính Quốc tránh ra sau, Mạnh Âu làm móng tay rất dài, trên móng còn đính đá, y như vuốt quỷ.
Chân ghế có bánh xe, Điền Chính Quốc hơi ngả người ra sau là cái ghế cũng trượt ra sau theo, Mạnh Âu giỡn với cậu, xách váy đuổi theo.
Nhưng chỉ một giây sau, ghế của Điền Chính Quốc va phải người ta...
Cái ghế suýt nữa lật ra trước, người phía sau nhanh tay nhanh mắt ôm lấy Điền Chính Quốc, một tay khác giữ lại cái ghế.
Điền Chính Quốc chậm rãi bình tĩnh lại, giương mắt đã thấy Mạnh Âu nhìn mình chằm chằm mà suy tư.
Sao vậy?
Điền Chính Quốc không biết là đụng phải ai, đầu tiên nói xin lỗi trước, đứng dậy nhìn lại mới phát hiện là Kim Thái Hanh, bảo sao Mạnh Âu lại làm vẻ mặt như vậy.
"Cám ơn." Điền Chính Quốc khô khốc nói.
Kim Thái Hanh vê đầu ngón tay, khẽ cười một tiếng: "Không cần cám ơn."
Áo sơ mi của Điền Chính Quốc rất mỏng, cổ áo phanh ra để lộ nửa phần xương quai xanh nhỏ nhắn. Vừa rồi Kim Thái Hanh ôm cậu, ngón tay nhẹ nhàng vuốt một cái nơi xương quai xanh của Điền Chính Quốc, xúc cảm lại tốt đến không ngờ.
Điền Chính Quốc đã đi ra ngoài với Mạnh Âu.
Đèn chân không trong phòng càng khiến cho ngũ quan của Kim Thái Hanh trở nên lạnh lẽo, con ngươi của anh đen như mực, một mình anh đứng dưới ánh đèn, khóe môi hơi nhếch.
Đến lúc người nữ dẫn chương trình gọi đến lớp của bọn họ, chỗ ngồi của lớp lập tức trở nên náo nhiệt hẳn, người nhà lên sàn đương nhiên phải khí thế rồi.
Đa số mọi người ngồi dưới đã cảm thấy nhàm chán, vì dựa trên sở thích của các thầy cô nên chương trình văn nghệ buổi tối hôm nay hầu hết là các tiết mục đọc thơ diễn cảm, hợp xướng, cái nào cũng na ná nhau, không có gì mới, cả đám đã nghiêng ngả bốn phương tám hướng dựa vào ghế.
Nghe được người dẫn chương trình nói tiết mục tiếp theo là khiêu vũ nam nữ bọn họ mới ỉu xìu rướn cổ lên nhìn về phía sân khấu.
Trên sân khấu tối om om.
Chính giữa hiện lên một chùm sáng trắng, rơi xuống đầu người thiếu nữ.
Cô mặc một chiếc váy cúp ngực đỏ tươi, làn da trắng nõn nà, đôi mắt chậm rãi ngước lên, gương mặt đẹp lạnh lùng rơi vào tầm mắt của mọi người dưới sân khấu.
"Óa óa mẹ ơi mẹ ơi mẹ ơiii! Là Âu Tỷ!"
"Mẹ mày đứng lên ngay cho tao, là Mạnh Âu! Nữ thần của mày đó!"
"Tao thấy rồi, tao không mù, Âu Tỷ nhìn tao kìa! Âu Tỷ nhìn tao kìaaaaaa!"
Gương mặt của Mạnh Âu cực kì nổi bật, cũng rất nổi tiếng ở trong trường, cô vừa xuất hiện, phía dưới đã "bùm" một phát nổ tung, đám người lúc nãy còn mặt ủ mày chau lập tức trở nên điên cuồng.
Thiếu nữ đứng một mình chừng nửa phút, phía sau đột nhiên xuất hiện một thiếu niên ôm lấy cô, nam sinh hơi rũ mắt, nghiêng đầu tựa vào gáy người thiếu nữ, hai tay như có như không đỡ lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô gái.
Nam sinh mặc một chiếc áo sơ mi trắng, thân cao chân dài, khí chất trong veo, đứng cùng Mạnh Âu đẹp lạnh lùng tạo thành sự kích thích thị giác mãnh liệt, xứng đôi một cách kì dị.
"Vãi chưởng! Hóa ra mấy đứa kia bảo Điền Chính Quốc khiêu vũ là thật, tôi còn tưởng là bốc phét cơ."
"Kệ nó, đẹp trai là được, Quốc Quốc, tôi yêu cậu!!!!"
"Đẹp trai vãi!!! đ* má cậu đẹp trai vãiiiii!"
Sân khấu sáng bừng lên, mặt Điền Chính Quốc hoàn toàn hiện ra trước mắt mọi người, Mạnh Âu được cậu ôm vào trong ngực, hai người nắm lấy tay nhau.
Theo nhịp điệu của bản nhạc, Điền Chính Quốc ôm eo Mạnh Âu, để cô xoay tròn mấy vòng. Mái tóc dài của Mạnh Âu quét vào cổ Điền Chính Quốc, cậu bị nhột, không nhịn được bật cười.
Nụ cười này, khiến cho đám con gái đang la hét phía dưới sắp ngất hết rồi.
Dù cho Phác Trí Mẫn lớn lên với Điền Chính Quốc, cũng chưa từng thấy bộ dáng Điền Chính Quốc tự tin chói lòa như vậy, nó chạy đến hàng đầu tiên, trên đầu đội vòng hoa không biết lấy ở đâu, la hét như một thằng điên.
Nửa phút cuối là một mình Điền Chính Quốc đứng trên sân khấu, Mạnh Âu chậm rãi lùi ra sau cánh gà.
Âm nhạc trở nên chậm rãi, nhưng giai điệu dịu dàng lại khiến cho người ta cảm nhận được một cơn sóng lớn hẵng còn ẩn sâu phía dưới, ánh đèn trở nên mờ tối, chỉ có thể nhìn thấy một mình Điền Chính Quốc đứng trên sân khấu.
Đây là sân nhà thuộc về riêng Điền Chính Quốc.
Áo sơ mi trắng của Điền Chính Quốc vì động tác mạnh mà hơi vén lên, để lộ vòng eo trắng nõn thon gầy, khiến cho phía dưới lại một trận gào thét điên cuồng.
Có vẻ chính Điền Chính Quốc cũng nhận ra, thừa lúc nhạc tạm dừng lập tức kéo áo xuống, nhưng lại làm cho cổ áo lệch sang một bên vai, xương quai xanh hoàn toàn lõa lồ trong không khí. Người Điền Chính Quốc vốn gầy, xương quai xanh hãm sâu thậm chí còn tạo thành bóng.
Kim Thái Hanh đã dẫn hơn nửa chương trình, giờ đang ngồi ở ghế giám khảo, miễn cưỡng dựa vào ghế, vài sợi tóc rối tùy ý rơi trước trán. Khi ánh mắt rơi xuống thắt lưng Điền Chính Quốc, anh hơi nhướng mày, khóe môi lặng lẽ bặm xuống.--------------------------------------
BẠN ĐANG ĐỌC
[Hoàn][VKook||Chuyển Ver] Độc Sủng Mình Em!
FanficVUI LÒNG KHÔNG RCM ĐI BẤT CỨ ĐÂU!!! Đời trước, tôi bước một bước, em vì tôi mà bước chín mươi chín bước còn lại. Đời này được làm lại một lần, em cứ đứng yên ở đấy, tôi nguyện vì em mà bước thêm một ngàn bước. Tôi hứa... sẽ kiềm chế sự chiếm hữu của...