Hoàn Chính Văn

63 4 0
                                    


Điền Chính Quốc ngỡ ngàng, không biết nên phản ứng như thế nào, Kim Chi Nham cười ha ha, bảo cậu lên xe, chỉ coi chuyện vừa rồi như một trò đùa nho nhỏ.

Kim Chi Nham là người rất khó lường, lại hay thay đổi, khiến cho lòng người không dám chắc.

Nếu cần, Kim Chi Nham có thể là bất kì tính cách, bất kì bộ dáng nào mà người ta thích.

Trên đường đi, Kim Chi Nham dường như thật sự trở thành một người cha hiền từ dễ gần, nói chuyện thành tích với Điền Chính Quốc, rồi đến những chuyện thú vị trong trường lớp, thậm chí hiện giờ người trẻ tuổi thích chơi game gì, gã cũng có thể tiếp chuyện vài câu.

"Lúc nào bắt đầu điền nguyện vọng thế?"

Điền Chính Quốc: "Sắp rồi ạ, tầm tuần sau."

Kim Chi Nham liếc nhìn Kim Thái Hanh qua kính chiếu hậu, cười nói: "Chú cảm thấy đại học A không tệ đâu, vừa hay có thể học cùng với A Hanh."

Điền Chính Quốc: "..."

Kim Chi Nham từng giây từng phút đều không quên trói hai người lại với nhau, nếu lão Điền mà có ở đây, đoán chừng phổi sắp nổ vì tức.

Điền Chính Quốc còn đang cảm khái sự lợi hại của Kim Chi Nham, đồng thời cũng cảm thấy hơi kinh hãi, bình tĩnh mà đánh giá, kiểu người như Kim Chi Nham rất đáng sợ.

Gã có thể dễ dàng nhìn thấu một người.

Cũng may, gã và Điền Chính Quốc có thế nào cũng sẽ không trở thành kẻ địch.

---

Mùa hạ cuối cấp yên lặng mà đến, trước khi đến còn không cho người ta bất kỳ dự báo nào, tất cả mọi người còn đang đắm chìm trong không khí căng thẳng của kì thi đại học, hoàn toàn chưa ý thức được.

Hè đã đến.

Điền Chính Quốc cũng hiếm hoi mà ngồi làm bài tập.

Cũng chỉ làm mấy đề, ngáp hết cái này đến cái khác. Gần đây nhà họ Điền không có ai, lão Điền và Đỗ Lệ Bình đi công tác, bà Điền đi du lịch nước ngoài với đám chị em, Kim Thái Hanh thấy vậy lập tức dụ dỗ lừa gạt bắt cóc Điền Chính Quốc đến nhà mình, lấy mĩ danh là để tiện cùng nhau đi học, tiết kiệm thời gian.

Điền Chính Quốc cũng cứ ngơ ngơ ngác ngác bị lừa đi như thế.

Từ khi Điền Chính Quốc chính thức thành niên vào Tết Nguyên Tiêu năm nay, Kim Thái Hanh dường như càng ngày càng có xu thế không hãm phanh được. Điền Chính Quốc có thể cảm nhận được đối phương càng ngày càng thay đổi, nhưng cậu quyết tâm kiên trì đến cùng, giả vờ như cái gì cũng không biết.

Kim Thái Hanh cũng chỉ có thể sờ mó một tí cho đã ghiền. Tối hôm qua cũng là nửa đêm bị anh giày vò mà tỉnh, Điền Chính Quốc đá người lại không đá ra được, còn bị Kim Thái Hanh tóm lấy cổ chân kéo xuống dưới người anh ta, hôn cho mụ mị cả người.

Kim Thái Hanh đưa tay xoa đầu Điền Chính Quốc, bị cậu hất ra. Điền Chính Quốc viết viết vẽ vẽ trên vở, chậm rãi nói: "Chiều nay điền phiếu nguyện vọng."

"Ừm."

Hai người đã thỏa thuận đều sẽ thi vào đại học A. Điền Chính Quốc là con một, cậu không thể thật sự bốc đồng đi làm chuyện mình thích được, mà theo một ý nghĩa nào đó, Kim Thái Hanh cũng coi như là con trai duy nhất của Kim Chi Nham, dù có là IT hay là tài chính thì đại học A đúng là nơi thích hợp với bọn họ nhất.

Mặt trời bị chặn ngoài khung cửa, Điền Chính Quốc híp mắt nhìn sang, Phác Trí Mẫn vừa hay đứng ở ngay chỗ nắng chiếu, nó nhìn Điền Chính Quốc, chậm rãi nói: "Tôi cảm thấy có lẽ mình không thi đỗ đại học A được."

Nhà Phác Trí Mẫn cũng không mong con mình hơn người, bọn họ chỉ mong Phác Trí Mẫn luôn khỏe mạnh hạnh phúc.

Mấy lần thi thử gần đây, tổng điểm của Phác Trí Mẫn vẫn luôn quanh quẩn khoảng 678, mấy chục điểm cuối cùng luôn luôn là thứ khó tăng nhất.

Phác Trí Mẫn gãi đầu: "Tôi cũng không muốn đăng kí vào đại học A."

Điền Chính Quốc nao nao, hỏi nó: "Vậy ông định thi trường nào?"

Từ nhỏ đến lớn, Phác Trí Mẫn luôn đuổi theo bước chân của Điền Chính Quốc, Điền Chính Quốc thích thì nó cũng sẽ thích, nơi Điền Chính Quốc muốn đi cũng chính là nơi nó muốn đi. Dù Điền Chính Quốc có vui hay không thì lựa chọn cuối cùng của cậu vẫn sẽ là đại học A, thế nên Phác Trí Mẫn cũng không hề do dự mà đặt mục tiêu của mình thành đại học A.

Là Mẫn Doãn Kỳ nhắc nhở Phác Trí Mẫn, hắn nói với Phác Trí Mẫn: "Có lẽ, Điền Chính Quốc sẽ mong em lựa chọn được thứ bản thân em thích hơn."

Mẫn Doãn Kỳ rất rõ, hắn nhìn ra được là Điền Chính Quốc mong Phác Trí Mẫn có thể độc lập, có thể trưởng thành. Trưởng thành ở đây không phải là muốn để Phác Trí Mẫn phải ăn trái đắng, mà là trong rất nhiều chuyện, Điền Chính Quốc mong Phác Trí Mẫn có thể có suy nghĩ và tính cách của riêng mình, không lệ thuộc vào ai.

Nói khó nghe một chút, lỡ Điền Chính Quốc không còn nữa thì sao?

Nhưng lời này Mẫn Doãn Kỳ chỉ dám nghĩ ở trong lòng, nếu dám nói ra thật, Phác Trí Mẫn có thể cho hắn không còn ngay và luôn.

Phác Trí Mẫn ngẫm nghĩ: "Tôi muốn ra nước ngoài, muốn ca hát."

Điểm ấy đại khái vẫn chịu ảnh hưởng từ Điền Chính Quốc, ban đầu là bởi vì Điền Chính Quốc thích nên nó mới thích, cuối cùng lại trở thành sở thích của chính nó.

"Học viện âm nhạc à?" Điền Chính Quốc hỏi.

Phác Trí Mẫn gật đầu: "Tôi mới chỉ nói cho ông thôi."

"Không nói với Mẫn Doãn Kỳ à?"

Phác Trí Mẫn à một tiếng, khẽ nói: "Chắc chắn hắn sẽ lải nhải mãi, nên tôi không muốn nói với hắn."

Hai người này sắp rồi, Điền Chính Quốc có thể nhìn ra được, Mẫn Doãn Kỳ cũng sắp chịu hết nổi rồi, nhưng Phác Trí Mẫn đột nhiên cho một bài như vậy, Điền Chính Quốc lo rằng Mẫn Doãn Kỳ sẽ bùng nổ.

Điền Chính Quốc buồn cười nói: "Ông nói với hắn một tiếng đi, nếu tôi xuất ngoại không nói với ông câu nào thì ông sẽ nghĩ sao?"

"Sao có thể vậy được..." Phác Trí Mẫn không chút khí thế cãi lại.

Buổi chiều điền phiếu nguyện vọng, Lý Thư Nhã đứng trên bục giảng, phân tích thành tích cho từng học sinh trong lớp để bọn họ có thể lựa chọn trường đại học vừa sức nhất, trong lớp là tiếng cãi nhau tung trời. Điền Chính Quốc điền nguyện vọng 1 nguyện vọng 2 nguyện vọng 3 đều là đại học A, Kim Thái Hanh nhìn cậu điền xong mới điền của mình.

Điền Chính Quốc thấy vậy: "..."

Cậu còn có thể lừa Kim Thái Hanh à?

Điền Chính Quốc đưa tờ phiếu cho Văn Đình đến thu, sắc bén chỉ ra: "Của Kim Thái Hanh chắc không cần đâu nhỉ, có điền hay không thì cũng thế thôi mà?"

Văn Đình: "..."

Vào tháng trước hai người đã đồng loạt được tuyển thẳng vào đại học A. Cái ngày nhà trường phát thông báo, ngoài đám trong lớp bọn họ ra, những lớp khác đều hâm mộ đến lòi cả mắt. Má ơi cái số Trạng Nguyên trời đánh gì đây, số lượng người được tuyển thẳng vào đại học A ít đến đáng thương, con đường để được tuyển thẳng cũng rất ít, mặc dù mọi người cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần hai người này sẽ được tuyển thẳng rồi, nhưng khi tận mắt nhìn thấy tờ thông báo giấy trắng mực đen, tâm hồn mong manh vẫn vỡ nát trong nháy mắt.

Được tuyển thẳng, có nghĩa là trong lúc những người khác mồ hôi đầm đìa thần kinh căng thẳng ôn bài đi thi, thì hai người này có thể thảnh thơi tung tăng ở nhà vui chơi giải trí, không cần tham gia thi đại học.

Nước mắt hâm mộ tuôn rơi khắp mọi mặt trận.

Hàng cây ngô đồng trải dài ra đến ngoài trường đã đi qua không biết bao nhiêu xuân thu, ở mùa hè này lại sum suê như cái lọng khổng lồ, dày rậm với những chiếc lá xanh thẫm, tầng tầng lớp lớp bao trùm nơi đầu cành.

Tiếng ve sầu gào đến khàn cả giọng, mỗi mùa hè đều như vậy, chúng luôn cháy hết mình với nhiệt huyết.

Tiếng bóng rổ trên sân va vào thành rổ, rơi xuống mặt đất rồi lại nảy lên, tiếng mở một lon coca lạnh dưới cái nắng chói chang, cả tiếng rung chuông báo giờ của ngôi chùa nhỏ trên ngọn núi bên kia sông.

Đã năm giờ chiều.

Lý Thư Nhã thu hết phiếu, sắp xếp lại, nửa ngày sau mới ngẩng đầu lên cười nói: "Phải chào tạm biệt mọi người rồi."

Chế độ thi đại học ở bên này là ngày đầu tiên khai nguyện vọng, buổi tối hôm đó nhập dữ liệu, tiếp theo là ba ngày nghỉ, sau đó, kì thi đại học chính thức bắt đầu.

Kết thúc kì thi, ước lượng được số điểm, còn có một cơ hội sửa lại nguyện vọng.

Vừa mới ngồi xuống, Văn Đình lập tức đỏ bừng vành mắt.

Cả lớp bỗng trở nên tĩnh lặng.

Ngay cả người thường ngày thích nói chuyện riêng nhất cũng im lặng, tất cả mọi người trong lớp đều cúi đầu, chỉ có thể nhìn thấy những mái tóc đen nhánh, có người vẫn ra vẻ không sao hết lật sách, nhưng trong lòng cũng đang dời sông lấp biển.

Ban đầu, bọn họ thật sự không cảm thấy thời gian trôi nhanh như vậy, ba năm sao mà nhanh đến thế, cũng không ngờ rằng, vậy mà lại không nỡ rời xa cái đám này. Bọn họ thật sự có rất nhiều tật xấu, Dương Nhạc thích ở trong lớp ăn đủ thứ đồ, Lâm Vũ Chi thích bật loa ngoài nghe nhạc, đám con gái lắm mồm hở tí là cấu véo, lúc tức giận cũng có không ít lần lao vào đánh nhau, nhưng đến giờ phút này, sự lưu luyến dần lan tràn trong tim.

Lý Thư Nhã vỗ bàn, chậm rãi nói: "Con đường của các em còn rất dài, sau này sẽ còn gặp rất nhiều người, mỗi lần tạm biệt đều khó khăn như vậy thì sao mà lớn lên được đây?"

Giọng nói của cô vẫn dịu dàng như bao ngày.

Điền Chính Quốc không nhịn được quay đầu đi chỗ khác, Lý Thư Nhã, thật sự quá biết cách làm người khác rơi nước mắt.

Văn Đình cúi xuống bàn khe khẽ thút thít: "Không muốn lớn lên đâu."

"Lên đại học rồi cũng không được buông thả. Người ta bảo lên đại học sẽ sướng đều là lừa các em đấy. Sau này, càng ngày các em sẽ càng gặp nhiều chuyện khó khăn hơn nữa, khi đó cũng không thể khóc nhè tới tìm cô được."

"Chúc mừng các em đã trở thành người lớn, đã có thể một mình đảm đương một góc trời."

Lý Thư Nhã cười ôn hòa nói.

Cô vẫn luôn dịu dàng khéo léo như vậy, cho dù là khoảnh khắc chào tạm biệt với tất cả.

Mọi người trong lớp im lặng thu dọn sách vở, Lý Thư Nhã lau sạch chữ trên bảng đen rồi rời khỏi lớp trên đôi giày cao gót. Điền Chính Quốc nhìn thấy, người chủ nhiệm trước giờ luôn bước đi vững vàng, tao nhã ung dung, bất chợt trượt chân một cái suýt ngã. Cô đứng tại chỗ một hồi, che mắt, hơn nửa ngày sau mới thả tay xuống bước tiếp.

Làm sao có thể bỏ được?

Điền Chính Quốc ôm một chồng sách, đeo cặp trên vai, không để ý được có một cô gái bỗng xông tới ôm lấy mình, sau đó nhanh chóng buông ra.

Tằng Hiểu đỏ mặt, kích động nói: "Quốc, cậu phải cố lên, cậu và lớp trưởng hãy cố lên."

Kim Thái Hanh nghiêng đầu thu dọn sách vở, lần đầu tiên không tỏa khí lạnh với người gần gũi Điền Chính Quốc, anh cười, ôn hòa nói: "Cậu cũng cố lên nhé."

Tằng Hiểu ôm ngực chạy ra ngoài, ôi, lớp trưởng vẫn đòi mạng như vậy, lại còn kết hợp với Quốc Quốc nữa.

Bom nguyên tử!

Trong phòng học chỉ còn lại vài người, mọi người đã hẹn thi đại học xong lại cùng nhau sum họp làm một bữa đoàn tụ, nghĩ đến việc sẽ còn gặp lại nhau, sự nặng nề trong lòng lập tức vơi bớt đi nhiều, lời chia tay cũng có vẻ dễ dàng hơn.

Trịnh Hạo Thạc không tim không phổi, người cậu ta quan tâm chỉ có Điền Chính Quốc và Phác Trí Mẫn, mà ba người đã trói chặt với nhau rồi, không có gì để luyến tiếc cả. Mà Mạnh Âu, bọn họ đã hẹn đại học gặp lại nhau.

Cha Trịnh Hạo Thạc ở cổng trường đón cậu ta, cậu ta vô cùng phấn khởi nói tạm biệt với Điền Chính Quốc rồi chạy mất, vạt áo kéo theo tờ giấy Trịnh Hạo Thạc tùy ý vứt lại trên bàn.

Tờ giấy bay xuống mặt đất bên chân Điền Chính Quốc, Điền Chính Quốc đặt sách xuống, ngồi xuống nhặt nó lên. Là một tờ giấy thi trống rỗng, phía trên viết một hàng chữ rồng bay phượng múa:

Tốt cmn nghiệp rồi!!!!!

Điền Chính Quốc chợt hiểu ra, những người trông thật vui vẻ nói lời chia tay ấy, đều dùng cách thức của riêng mình để biểu đạt sự luyến lưu và buồn thương.

Kim Thái Hanh vỗ vai Điền Chính Quốc: "Về thôi."

Điền Chính Quốc gật đầu, cùng Kim Thái Hanh rời khỏi phòng học.

Quạt trần chậm rãi dừng chuyển động, hơi lạnh từ điều hòa không khí cũng lặng im ngừng thổi. Đây là lần cuối cùng Kim Thái Hanh khóa cửa lớp, cánh cửa được nhẹ nhàng đóng lại, trong phòng học tĩnh lặng đến nỗi chỉ còn lại tiếng trang giấy bị gió thổi bay.

Cửa sổ không được đóng, ánh nắng và tương lai cùng chen nhau tràn vào, long lanh rực rỡ.

Bước đi trên hành lang, Điền Chính Quốc thở dài, Kim Thái Hanh buồn cười nhìn cậu, anh hỏi: "Sao thế?"

Điền Chính Quốc rầu rĩ nói: "Anh nói đi?"

Kim Thái Hanh để trống một tay, vươn tới nắm lấy ngón út của Điền Chính Quốc, kéo về phía mình: "Mời em ăn kem nhé."

Điền Chính Quốc ngạc nhiên, lập tức nhướng mày: "Đắt nhất?"

Kim Thái Hanh gật đầu: "Đắt nhất."

Hai người lộ liễu nắm lấy tay nhau, thỉnh thoảng đi ngang qua một nhóm các em khối dưới còn khiến họ kinh ngạc liên tiếp ngoái đầu nhìn.

"Oa, bọn họ là người yêu à?"

"Yêu nhau được hai năm rồi, bà không biết à?"

"Vãi chưởng, bảo sao tôi cứ thấy hai người họ đẹp đôi kinh khủng!"

"..."

Nắng xuyên qua tán cây ngô đồng, bắn lên mặt đất, hình thành những vụn sáng lẻ tẻ, đường chạy kéo dài từ những vệt sáng đó ra đến tít ngoài kia, chợt thấy như mình lại quay về năm lớp mười ấy.

Thầy Chu dưới sân khấu chắp tay sau lưng bước đi, duy trì trật tự.

Lại nhìn thấy có một em lớp mười mới vào trường thế mà không mặc đồng phục, đây chính là lễ khai giảng đó! Thầy rảo bước đến trước mặt thiếu niên kia, trầm giọng hỏi: "Tại sao lại không mặc đồng phục hả?"

Ai ngờ thiếu niên kia lại như không thấy thầy, khom người chen hàng lên phía trước, đôi mắt chăm chú nhìn người đại diện cho học sinh mới trên sân khấu, rạng ngời nóng rực.

Cây ngô đồng năm ấy cũng tươi tốt như hạ này.

Cũng có người, vẫn luôn như trước thích một người nào đó.

Lúc trước, Điền Chính Quốc đã vì Kim Thái Hanh mà bước một trăm bước, hiện giờ, Điền Chính Quốc chỉ đứng đó, không cần làm gì hết, Kim Thái Hanh sẽ vì cậu mà đi một ngàn bước, một vạn bước.

Với người si tình và cố chấp đến tột độ, tình yêu rất dễ trở thành gánh nặng, nhưng nếu như thích được ở bên người thiếu niên này cũng là có tội, Kim Thái Hanh rũ mắt.

Vậy anh sẽ thẳng thắn nhận tội.

Hơi nóng cuồn cuộn trong không khí, lá ngô đồng bị gió thổi đến xôn xao rì rào, tiếng ve kêu lúc yếu lúc mạnh. Mùa hè nhiệt liệt bắt đầu, cũng sẽ nhiệt liệt kết thúc.

Nhưng câu chuyện của bọn họ, sẽ vĩnh viễn nhiệt liệt như phút ban đầu.

END.

Tác giả có lời muốn nói:

Chính văn kết thúc ở đây, xin được nói lời chào tạm biệt với mọi người, chuyện đại học và kết hôn sẽ viết trong phiên ngoại. Cảm giác dừng lại ở đây là tốt nhất, vì dường như chuyện này vĩnh viễn sẽ không kết thúc, tương lai của bọn họ sẽ mở ra bốn phương, bọn họ có vô vàn khả năng.

Thật ra lúc viết truyện này, tâm lý tôi đã suy sụp không biết bao nhiêu lần. Tôi cũng biết truyện của mình còn có rất nhiều sai sót, tôi cũng không phủ nhận, tôi sẽ từ từ thay đổi chậm rãi tiến bộ. Nhưng giống như tôi đã từng nói, tôi không thể một lúc ăn cho mập luôn được, à nhưng mà nếu chỉ là ý mặt chữ thì tôi hoàn toàn có thể.

Hẹn gặp lại mọi người ở phiên ngoại!

HOÀN CHÍNH VĂN.

[Hoàn][VKook||Chuyển Ver] Độc Sủng Mình Em!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ