Quốc Quốc bị đánh

115 13 0
                                    


Giờ nghỉ trưa, Trịnh Hạo Thạc và Điền Chính Quốc ngồi cùng nhau, Điền Chính Quốc xem hết bài đăng rồi ngẩng đầu nhìn Kim Thái Hanh, anh không chơi điện thoại, hẳn là không nhìn thấy.

Trịnh Hạo Thạc cũng đọc hết bài đăng, tức giận nói: "Đứa ngu si nào bịa tin vịt về mày vậy? Đã bảo là không thích rồi mà?"

Điền Chính Quốc bò ra bàn, thản nhiên nói: "Đằng nào cũng xóa rồi, không sao đâu."

Tin giả sẽ tự biến mất, Điền Chính Quốc chỉ cần tỏ rõ thái độ của mình là mọi người sẽ tự hiểu thôi. Chuyện này cũng chỉ biết trách ngày trước nguyên thân theo đuổi Kim Thái Hanh quá rầm rộ, nên bây giờ chỉ cần cậu và Kim Thái Hanh cùng xuất hiện trong một tấm hình đã bị mổ xẻ loạn xạ.

Người theo đuổi Kim Thái Hanh nhiều như vậy, nhưng Điền Chính Quốc chính là đứa tài năng xuất chúng nhất trong cả đám. Hắn chỉ cho phép một mình mình theo đuổi, đánh đuổi tất cả những người khác, thậm chí ba ngày thì hai ngày sẽ đánh nhau với Tưởng Trì, chỉ cần chỗ nào có Kim Thái Hanh, nơi đó sẽ có Điền Chính Quốc.

Tất cả mọi người đều cảm thấy Kim Thái Hanh thật đáng thương, gặp phải thứ đồ chơi như Điền Chính Quốc, bây giờ Điền Chính Quốc không đuổi nữa, bọn họ lại muốn buộc cả hai lại chung một chỗ.

Điền Chính Quốc giật giật khóe miệng, cười đến lạnh lẽo.

"Quốc Quốc, cô Lý bảo cậu đến văn phòng phía Bắc một chuyến!" Có một nữ sinh ló đầu vào cửa trước kêu lên.

"Nghe rồi!" Trịnh Hạo Thạc trả lời hộ Điền Chính Quốc, sau đó nhìn cậu: "Bình thường Nha Nha* toàn gọi bọn mình đến tòa phía nam mà? Sao hôm nay lại chạy sang tòa phía Bắc vậy?"
*Nha Nha là biệt danh của Lý Thư Nhã

Lý Thư Nhã đảm nhiệm khá nhiều chức vụ, ở tòa phía Nam hay tòa phía Bắc đều có văn phòng, ngoài trời lại đang mưa to, muốn đến tòa phía Bắc phải bung dù đi ra khỏi dãy phòng học.

"Hay là tao đi chung với mày nhé?"

Điền Chính Quốc lấy dù của Trịnh Hạo Thạc: "Không cần, mày làm bài đi."

Trịnh Hạo Thạc: "..." Ý định trốn làm bài bị phát hiện, gần đây Quốc Quốc thật sự là càng ngày càng đáng ghét!

Dưới cơn mưa xối xả, trên lối đi hình thành một con suối nhỏ, Điền Chính Quốc vừa ra khỏi dãy lớp học đã phải đối diện với một luồng hơi nước lạnh giá.

Giữa tòa nhà phía Bắc với tòa nhà phía Nam là một sân tập và rừng cây nhỏ, rừng cây nhỏ vào buổi tối là địa phương yêu thích của mấy cặp yêu sớm, là một dãy cây thông cây tùng xanh rờn.

Điền Chính Quốc cầm dù, trong màn mưa mãnh liệt mờ ảo bỗng xuất hiện một người, Điền Chính Quốc dừng bước chân, hơi nheo mắt lại mới nhìn thấy rõ mặt của người kia.

Tưởng Trì?

Điền Chính Quốc lùi về phía sau một bước, trong lòng có dự cảm xấu.

Quả nhiên, Tưởng Trì giơ tay lên, phía sau gã có ba người bước ra, hình xăm lên đến tận cổ, lại thêm cách ăn mặc ở bên ngoài trường, bọn họ đi về phía Điền Chính Quốc, rõ ràng là đang chuẩn bị ra tay đánh người.

Điền Chính Quốc nhíu mày, nhìn về phía Tưởng Trì: "Mày bị điên à?"

Tưởng Trì hừ lạnh một tiếng: "Tao biết ngay mày chỉ giỏi lươn lẹo, mày dùng thủ đoạn gì để ép Kim Thái Hanh tặng hoa cho mày? Cả cái bài đăng sáng này cũng là mày cho người đăng lên đúng không, Điền Chính Quốc, suýt chút nữa thì tao đã tin những gì mày nói hôm qua."

"Tao không muốn nghe mày giải thích, hôm nay tao cũng không có ý gì cả, chỉ là muốn đánh cho mày một trận. Mày sẽ thành như thế nào, tao không biết, đợi tao bảo ngừng rồi xem sao." Gã nói xong thì lùi lại, để chừa một bãi đất trống cho bọn họ, một tay đút túi quần, dáng vẻ chuẩn bị xem trò vui.

Điền Chính Quốc nhíu mày, cậu tự biết mình được mấy cân, đánh một người thì may ra có thể, nhưng ba người... Chắc chắn không nổi.

Nhưng rõ ràng là cũng không chạy được, có chạy cũng không thoát. Lúc này đang là giờ nghỉ trưa, trời còn mưa tầm tã, sẽ không có ai ra ngoài.

Tên cầm đầu còn làm bộ làm tịch nói một câu "Xin lỗi anh bạn nhé", sau đó thẳng tay đấm về phía Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc thu dù về, đá một phát vào bụng người kia, tranh thủ lúc tên đó bị đau thì xoay người, tóm cổ áo của gã dùng sức đập đầu gã xuống mặt đất.

Người kia rất đỗi ngạc nhiên, không ngờ một học sinh lại có lá gan ra tay ác như vậy, hai kẻ kia thấy đại ca bị đánh cũng xông lên, Điền Chính Quốc không có ba đầu sáu tay, đánh nhau cũng không quá chuyên nghiệp, mau chóng rơi vào thế yếu.

Tưởng Trì đứng ở một bên cười.

Trước kia gã chỉ đánh chửi nhẹ nhàng với Điền Chính Quốc là vì Điền Chính Quốc vốn không lên được đến mặt bàn, không lọt nổi vào mắt xanh của gã. Nhưng gần đây Điền Chính Quốc rất không giống trước, càng ngày càng có nhiều người ở xung quanh gã khen cậu, Tưởng Trì bỗng sinh ra cảm giác nguy cơ không hề nhỏ.

Tối qua, dáng vẻ Điền Chính Quốc đứng trên sân khấu ôm bó hoa thật sự đâm vào mắt gã đau nhói, nên hôm nay gã không muốn tử tế nữa, chỉ muốn lại kéo Điền Chính Quốc vào trong vũng bùn, khiến cậu chật vật như một con chó, dáng vẻ như vậy mới là Điền Chính Quốc.

Thế nên chỉ một lát sau gã đã khoát tay ra hiệu dừng lại, đứng ở trên cao nhìn xuống Điền Chính Quốc, gã nói: "Hôm nay chỉ là cảnh cáo, mày tự mà giải quyết cho tốt."

Rồi gã dẫn theo ba tên kia, rất ung dung rời đi, Điền Chính Quốc rũ mắt, cả người ướt như chuột lột, tóc tai bù rù trước trán, hạt mưa theo những sợi tóc không ngừng chảy xuống.

Điền Chính Quốc giơ tay vuốt mặt, mấy người kia cũng không ra tay quá nặng, nhưng da Điền Chính Quốc trắng khiến vết thương trên mặt cậu cực kì rõ ràng, cậu không buồn xem trông mình như thế nào, nhặt dù dưới đất lên, cũng không đuổi theo đánh, cầm trong tay trở về lớp.

Cậu không biết nguyên thân thì thế nào, nhưng đây là nỗi nhục lớn nhất mà cậu từng phải nhận, chỉ vì Kim Thái Hanh.

Lúc Điền Chính Quốc ướt sũng với khuôn mặt bầm tím xuất hiện ở trong phòng học, đám học trò vốn đang ầm ĩ dần trở nên im lặng, tất cả kinh ngạc nhìn Điền Chính Quốc.

Trịnh Hạo Thạc đứng phắt dậy, vọt tới trước mặt Điền Chính Quốc, hỏi cậu: "Quốc Quốc, mày bị sao vậy?" Cậu ta thấy rõ vết thương nơi khóe mắt và khóe miệng của Điền Chính Quốc. Điền Chính Quốc rất trắng, khiến những xước xát bầm tím cực kì nổi bật, Trịnh Hạo Thạc trợn to mắt: "Đm đứa nào đánh mày?"

"Về rồi tao kể cho mày." Điền Chính Quốc đẩy Trịnh Hạo Thạc ra, đi về phía chỗ ngồi của mình.

Trịnh Hạo Thạc đi theo sau lưng cậu: "Về đâu?"

Điền Chính Quốc: "Về nhà."

Cả người cậu ướt sũng, với cái thời tiết này, chắc chắn sẽ bị cảm.

Kim Thái Hanh không có ở đây, Điền Chính Quốc nhanh chóng thu dọn sách vở. Trịnh Hạo Thạc đưa cậu đến đầu cầu thang, liên tục dặn dò cậu về nhà phải nhắn tin trên Wechat, Điền Chính Quốc cũng dặn Trịnh Hạo Thạc nhớ phải làm bài, thấy mặt Trịnh Hạo Thạc lập tức xị xuống, tâm trạng cậu mới khá hơn một chút.

Lúc xuống dưới lầu, ở khúc ngoặt lầu hai lại gặp Kim Thái Hanh đang đi lên, Điền Chính Quốc nhíu mày. Mặc dù Kim Thái Hanh đúng thật là không có làm cái gì, anh ta chỉ là không thích Điền Chính Quốc thôi, nhưng dù có nói thế nào thì rõ ràng Tưởng Trì là vì Kim Thái Hanh nên mới gây chuyện với Điền Chính Quốc, Điền Chính Quốc không thể không giận chó đánh mèo.

Cậu làm như không thấy, chuẩn bị đi thẳng xuống dưới.

Khi đi ngang qua Kim Thái Hanh, anh bỗng giơ tay tóm lấy cổ tay Điền Chính Quốc, ngón cái chậm rãi vuốt ve nơi làn da mỏng manh, ánh mắt anh rơi trên vết thương quanh mặt Điền Chính Quốc, nhẹ nhàng hỏi cậu: "Ai đánh cậu?"

"Không liên quan gì đến cậu." Điền Chính Quốc hơi giằng ra, nhưng không giãy ra được, bèn ngước mắt nhìn Kim Thái Hanh. Trên mặt Điền Chính Quốc vẫn còn nước mưa, lại có thêm thương tích, trông cực kì đáng thương.

Kim Thái Hanh nhìn hàng mi dài của người trước mặt còn đọng hơi nước, nhưng khi nhìn đến vết thương trên khóe mắt, khóe môi khẽ hạ xuống.

Khu lớp học bỗng lặng ngắt như tờ, trên dưới đều không có ai, trong lòng Điền Chính Quốc hốt hoảng.

Kim Thái Hanh nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng, đột nhiên dùng sức ấn Điền Chính Quốc lên tường, nhưng khoảng cách giữa cơ thể hai người vẫn như cũ.

Nhịp tim Điền Chính Quốc như tiếng sấm, con ngươi Kim Thái Hanh đen như mực, sâu thẳm và u tối hơn người thường. Anh không chớp mắt nhìn Điền Chính Quốc, Điền Chính Quốc không nhịn được mà nghiêng đầu tránh.

Kim Thái Hanh nắm lấy cằm Điền Chính Quốc, ép cậu phải quay mặt về phía mình, sau đó ngón tay thuận theo sườn mặt cậu đi lên. Ngón tay Kim Thái Hanh hơi lạnh, khiến cho Điền Chính Quốc run rẩy không ngừng.

Ngay cả chính Điền Chính Quốc cũng không rõ, cậu đang run vì sợ hay vì cái gì khác.

Nhưng chắc chắn có sự sợ hãi, so với nam chính Tưởng Trì, Kim Thái Hanh mới là sự tồn tại khiến người ta phải sợ hãi.

Cuối cùng, đầu ngón tay Kim Thái Hanh dừng lại nơi khóe mắt cậu, nhẹ nhàng vuốt ve vết thương gai mắt kia. Anh nói rất nhẹ, như một người đang mê sảng nói mớ, nhưng sự tàn ác trong giọng nói lại khiến người khác kinh hãi.

"Ai đánh em? Hửm?"

-------------------------------------

Thứ hai, tư, sáu 2 chương
Thứ ba, năm, bảy 1 chương
còn chủ nhật thì nghỉ nha mọi người.


có chỗ nào sai chính tả thì mọi người nhắc mình nha. Mình cảm ơn ạ<33

[Hoàn][VKook||Chuyển Ver] Độc Sủng Mình Em!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ