Ngày mai Lý Thư Nhã phải tham gia hội giao lưu của giáo viên ở thành phố bên cạnh, đêm nay lên đường, ra khỏi trường rồi mới nhận được điện thoại từ đồn cảnh sát.
Cô có vẻ ngoài dịu dàng, khí chất thanh nhã, lúc nghe thấy cảnh sát bên kia nói, mặt lập tức sầm lại, trong lòng cô tự nhủ mình phải tỉnh táo, sau đó khống chế tâm tình muốn bùng nổ, hỏi lại: "Có Điền Chính Quốc ở đó không?"
Vừa rồi cảnh sát chỉ nhắc đến tên của Phác Trí Mẫn vì Phác Trí Mẫn bị thương nặng nhất, nên cũng bị chú ý nhiều nhất. Ông cầm điện thoại, quay đầu nhìn đám nam sinh đứng thành từng dãy ở bên cạnh: "Có Điền Chính Quốc ở đây không?"
Lập tức thấy thiếu niên nhìn y hệt con ngoan trò giỏi kia giơ tay lên: "Có mặt."
Cảnh sát gật đầu, tiếp tục nói chuyện điện thoại: "Có."Lý Thư Nhã muốn ngất, một tiếng trước thằng bé vừa mới nộp kiểm điểm, bây giờ lại vào đồn cảnh sát vì đánh nhau.
Cảnh sát lại bổ sung: "Thằng bé không tham gia, không sao."
Lý Thư Nhã nghe được câu này mới cảm thấy dễ thở hơn một chút, cảnh sát hỏi cô có thể tới đây một chuyến được không. Lý Thư Nhã nhíu mày, hội giao lưu mỗi năm tổ chức một lần, rất quan trọng, nhưng cô cũng không thể để học sinh của mình ở lại đồn cảnh sát được, do dự một lát, cô hỏi: "Tôi để học sinh của tôi tới được không?"
Lúc đầu cô cũng nghĩ nhờ các giáo viên khác đến một chuyến, nhưng nghĩ đến thái độ của những giáo viên kia với đám Điền Chính Quốc, có khi cảnh sát bảo tạm giam hai ngày bọn họ cũng sẽ vui vẻ đồng ý. Không phải học sinh của mình, còn suốt ngày phá phách gây sự, bọn họ sẽ không thèm quan tâm.
Cảnh sát sững sờ: "Học sinh?"
"Vâng, hiện giờ tôi không ở trường, các giáo viên khác không biết rõ mấy em này lắm, tôi để lớp trưởng tới, anh thấy có được không?"
Cảnh sát: "Thành niên chưa? Thành niên rồi thì cũng được." Ông miễn cưỡng đồng ý, bình thường đều là chủ nhiệm lớp hoặc là người giám hộ tới, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ có tình huống đặc biệt. Huống hồ, bọn họ đã quản lý khu trường học này lâu rồi, ba ngày thì hai ngày có học sinh đánh nhau, con đường tương lai của chúng hẵng còn dài, cảnh sát cũng sẽ không thật sự lưu lại hồ sơ, chỉ là đi ngang qua lên sân khấu hù dọa một chút thôi.
Điền Chính Quốc mặc đồng phục gọn gàng ngay ngắn, ngoan ngoãn đứng ở chính giữa, hoàn toàn không ăn khớp với Phác Trí Mẫn mặt mũi sưng phù, Trịnh Hạo Thạc cả người toàn dấu chân hay đám nam sinh ăn mặc như lũ đầu đường xó chợ kia.
Điền Chính Quốc đang ngẩn người, cậu không thể ngờ rằng, đời này lại có thể bước chân vào đồn cảnh sát!
Mấy ngày nay, cậu đã sống cuộc sống của một học tra, đi học trễ, tiết nào cũng ngủ, không ngủ thì chơi điện thoại. Nhưng lúc Trịnh Hạo Thạc cho rằng cậu đang ngủ, thật ra cậu đang nghe giảng, cậu ta cho là Điền Chính Quốc đang chơi điện thoại thì thật ra cậu đang lên mạng học bài. Diễn bộ dạng của phế vật là được rồi, Điền Chính Quốc sẽ không thật sự để mình biến thành phế vật.
Nhưng việc vào đồn công an thật sự nằm ngoài dự liệu của Điền Chính Quốc.
Cậu vừa mới cam đoan với Lý Thư Nhã là sẽ nghe lời không gây chuyện nữa xong, quay trước quay sau đã gặp phải rắc rối.
Trịnh Hạo Thạc đứng cạnh còn đang khẽ chửi nhau với tên đại ca Hoa Tí xăm trổ đầy mình ở cách vách.
"Điền Chính Quốc nhà chúng mày cosplan à." Hoa Tí chưa từng thấy Điền Chính Quốc mặc đồng phục tử tế, trước giờ đều là hàng hiệu từ đầu đến chân, Logo to tới nỗi hù chết người, chỉ sợ người ta không biết là nó có tiền.
Trịnh Hạo Thạc trợn mắt lên: "Sửa mồm đi, là cosplay, đồ gà".
Hoa Tí từ sau lưng đạp Trịnh Hạo Thạc một phát: "Mày vẫn thèm ăn đập đúng không?"
Trịnh Hạo Thạc tranh thủ lúc không ai nhìn thấy, cũng dùng sức đẩy Hoa Tí một cái: "Ai đánh ai còn chưa biết được đâu?"
Hoa Tí không đề phòng, bị Trịnh Hạo Thạc đẩy va vào người tên đàn em bên cạnh, gã ta không hề kéo dài, lập tức vọt tới trước mặt Trịnh Hạo Thạc hăm dọa: "Đến! Chơi luôn! Tao với mày đánh!" Trịnh Hạo Thạc định mở miệng, Điền Chính Quốc ở phía sau lại lặng lẽ kéo góc áo cậu ta, ra hiệu cho cậu ta đừng nói chuyện.
Trịnh Hạo Thạc thấy đầu trọc dụi điếu thuốc vào trong gạt tàn, đi về phía bọn họ, lập tức cúi đầu xuống, còn không quên dùng ánh mắt sợ hãi liếc sang Hoa Tí, lúc cúi đầu Điền Chính Quốc còn nghe thấy cậu ta giả vờ nức nở mấy tiếng.
Điền Chính Quốc:"..." Trịnh Hạo Thạc được lắm, đây gọi là học một biết mười.
Đầu trọc trực tiếp đá cho Hoa Tí một cú: "Đã ở đồn cảnh sát rồi mà còn không biết điều, tao thấy là chúng bay coi trời bằng vung rồi đấy!"
Hoa Tí vững vàng chịu đòn, lập tức đứng về chỗ cũ, hừ một tiếng.
Đầu trọc làm như không thấy, ông kéo một cái ghế rồi ngồi xuống trước mặt đám học sinh, tựa vào lưng ghế, khoanh tay, lên tiếng hỏi: "Nói đi, tại sao lại đánh nhau?"
"Bọn cháu không đánh nhau!" Phác Trí Mẫn kêu oan: "Cháu bị chúng nó đánh, chú cảnh sát, chú phải phân xử cho chúng cháu."
Ông nhìn Phác Trí Mẫn, có thể thấy được trên trán có một vệt đỏ hình vuông, mắt còn sưng lên thành một cục, trông thảm cực kì. Mà những đứa kia... Cũng không khác mấy, đứa nào trên quần áo cũng đầy vết bẩn, mặt mũi bầm tím, chỉ có mỗi Điền Chính Quốc là trắng tinh như đi nhầm chỗ vậy.
Trịnh Hạo Thạc giơ tay: "Cháu có thể làm chứng, là bọn nó ra tay trước." Hoa Tí không phản bác, đúng là bọn nó ném gạch vào đầu Phác Trí Mẫn. Gã lặng lẽ liếc nhìn Phác Trí Mẫn, cảm thấy hơi may mắn, may là không thành máu me be bét, dù sao thì cũng là cục gạch đó!
Đầu trọc như bị chọc tức tới nỗi phải bật cười: "Bay tự làm chứng cho mình?"
"Được rồi, kể lại tất cả mọi chuyện cho tao, sau đó viết bản tường trình, đợi người từ bên trường đến là chúng bay có thể đi." Bây giờ đã tám giờ rồi, ông cũng không có ý định giữ đám trẻ ranh này qua đêm ở đồn.
Cuối cùng là Trịnh Hạo Thạc nói, Hoa Tí nhìn thấy ánh mắt của đầu trọc đã lắp bắp không nói được, đúng là viết mấy chữ có tật giật mình lên mặt.
Bản tường trình chính là kiểm điểm, khai báo lại những chuyện đã xảy ra rồi nhận lỗi, xong ra chụp một kiểu ảnh là được.
Đầu trọc cho mỗi đứa một cái ghế nhựa, ngồi xổm ở ngoài hành lang mà viết. Điền Chính Quốc trải rộng tờ giấy ra, nhanh chóng hạ bút.
Phác Trí Mẫn cắn đầu bút, ngó sang bên Trịnh Hạo Thạc, chỉ thấy cậu ta viết được một câu cháu sai rồi là tịt ngòi. Thế là Phác Trí Mẫn lại ngó sang Điền Chính Quốc, lập tức quỳ luôn, Điền Chính Quốc đã viết một đoạn dài, mặc dù chữ như chó gặm không đọc nổi nội dung, nhưng viết thật nhiều, tốc độ còn nhanh nữa.
Đầu trọc không cho phép bọn họ lên mạng chép, bình thường bọn họ đều lên baidu, nơi này nhặt một đoạn, chỗ kia lấy một tí, bây giờ phải dựa vào bản thân, ngoài một câu cháu sai rồi ra thì cả đám đầu đều trống trơn.
Điền Chính Quốc vừa viết của mình, vừa thì thầm đọc cho Phác Trí Mẫn viết, một đầu chia làm hai.
Phác Trí Mẫn hoàn toàn không quan tâm vì sao Điền Chính Quốc lại làm được như vậy, nó cặm cụi chép.
Trịnh Hạo Thạc lại viết thêm một câu "cháu thật sự sai rồi" xong, phát hiện Phác Trí Mẫn đã viết được một nửa, nó đang viết đến đoạn "chỉ thấy cục gạch kia bay về phía cháu...", Trịnh Hạo Thạc thấy được là Điền Chính Quốc đang đọc cho Phác Trí Mẫn chép. Phác Trí Mẫn đang bận viết, Trịnh Hạo Thạc chen vào: "Quốc Quốc, tao nữa."
Điền Chính Quốc: "..." Thật sự không viết nổi ba cái cùng lúc được.
Nửa tiếng sau, Điền Chính Quốc với Phác Trí Mẫn và Trịnh Hạo Thạc đều đã viết xong. Hoa Tí còn đang bôi bôi xóa xóa trên tờ giấy, đã không còn cách nào để gặp người, gã khiếp sợ nhìn cả ba, không thể tưởng tượng được run run nói: "Chúng mày... Chúng mày ****!"
Trịnh Hạo Thạc nghiêng người tựa ở trên tường, vẻ mặt cực kì đắc ý hứ một tiếng: "Chỉ trách chúng mày không có anh em nào giỏi viết kiểm điểm thôi."
Điền Chính Quốc: "..."
Vãi chưởng, hóa ra là viết kiểm điểm cũng có thể mang đi khoe khoang à?_____________________
BẠN ĐANG ĐỌC
[Hoàn][VKook||Chuyển Ver] Độc Sủng Mình Em!
FanfictionVUI LÒNG KHÔNG RCM ĐI BẤT CỨ ĐÂU!!! Đời trước, tôi bước một bước, em vì tôi mà bước chín mươi chín bước còn lại. Đời này được làm lại một lần, em cứ đứng yên ở đấy, tôi nguyện vì em mà bước thêm một ngàn bước. Tôi hứa... sẽ kiềm chế sự chiếm hữu của...