Chương 31

49 1 0
                                    

Nguyễn Nhuyễn thật sự cảm thấy tai của mình có vấn đề.

Lục Ly mới vừa nói cái gì?

Hôn anh một cái?

Hôn anh một cái?

Làm giống như mình ngày hôm qua an ủi anh?

Hôn anh một cái?

Trong đầu Nguyễn Nhuyễn, vẫn luôn tuần hoàn vô hạn một câu này, nói thật, cô có chút bị Lục Ly dọa rồi.

Cô lặng lẽ ngẩng đầu nhìn Lục Ly, lúc nhìn đến đáy mắt nghiêm túc của anh, Nguyễn Nhuyễn quơ quơ đầu, chứng thực ý nghĩ của mình.

Lục Ly đây là bởi vì fans quá thích chính mình, cho nên cảm thấy ủy khuất?

Hay là đang ghen?

Cũng hoặc là tức giận mình ghét bỏ kỹ thuật tự chụp của anh?

Trong đầu Nguyễn Nhuyễn vô số dấu chấm hỏi, nhưng nhìn Lục Ly như vậy, cô mềm lòng.

Trực tiếp đụng vào người Lục Ly, Lục Ly ôm cô lên người mình, cúi đầu ừ hử một tiếng nhìn cô: "Nhiều người thích mày như vậy, vui vẻ sao?"

"Meo."

"Ta không vui."

Nguyễn Nhuyễn: "......" Nghĩ nghĩ, vội vàng đổi giọng gọi hai tiếng: "Meo meo."

Lục Ly nhìn, bật cười.

Không biết vì sao, liền cảm thấy chua chát, anh rất vui sướиɠ khi fans của mình cũng thích mèo của chính mình, nhưng lúc nhìn thấy tất cả mọi người đều nói thích cô, lại cảm thấy có chút không thoải mái.

Mèo là của mình, anh cũng không muốn cho tất cả mọi người đều nói yêu cô.

Lục Ly cúi đầu nhìn Nguyễn Nhuyễn, lâm vào trầm tư.

Anh cảm thấy chính mình có chút không thích hợp, cảm tình đối với mèo, giống như không thể hiểu được thay đổi rất nhiều, từ ban đầu nhàn nhạt thích, sau đó lại cưng chiều, mà hiện tại, cũng bởi vì có người khác thích cô mà không thoải mái.

Lặng im nhìn mèo hồi lâu, Lục Ly trực tiếp ôm cô đặt xuống ghế sofa, xoa xoa ấn đường, có chút bực bội bất an.

Nguyễn Nhuyễn vẫn luôn an tĩnh ngồi cùng anh, lúc nhìn thấy sắc mặt của Lục Ly không tốt, cô cho rằng Lục Ly bởi vì chuyện ban ngày nên tâm thần và thể xác đều mệt mỏi, cho nên cũng không suy nghĩ liền cúi đầu cọ cọ.

Chui ở trong lòng bàn tay anh, thật sự hôn anh, như ngày hôm qua vậy.

Nhưng hôm nay thời gian hôn, lâu hơn ngày hôm qua nhiều.

Nguyễn Nhuyễn muốn rời khỏi, nhưng một cái tay khác của Lục Ly, vẫn luôn bắt lấy móng vuốt cô, không cho cô rời khỏi.

Hồi lâu sau, Nguyễn Nhuyễn nâng đầu lên nhìn về phía Lục Ly.

Mặt Lục ly, nhu hòa rất nhiều.

Cô dừng một chút, cúi đầu nhìn về phía lòng bàn tay Lục Ly.

Mặt trêи tràn đầy nước miếng, có chút không muốn nhìn thẳng.

Nguyễn Nhuyễn yên lặng dời đi tầm mắt của chính mình, muốn đi đến trêи sofa đợi, mới vừa đi một bước liền bị Lục Ly nắm chân sau, không thể hoạt động.

Nam thần và mèo của anh ấy - Thời Tinh ThảoNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ