8.

316 31 9
                                    

Hai người cứ thế người này một câu, người kia một câu, tức giận quá liền lao vào định choảng nhau một trận.

Mọi người có mặt ở đấy lúc đó:!?!?

Ai nha, cái gì thì được chứ đánh nhau thì không tốt đâu.

Vậy là hai thanh niên mới chỉ lao vào, chưa kịp "tác động vật lý" gì nhau đã bị tách nhau ra.

"Yongbok, cậu buông tớ ra, hôm nay tớ phải cho tên đáng ghét này một bài học."

"Seungmin, mày thả thả tao, tao phải cho tên ngu si này một trận."

"Mày bảo ai ngu si?"

"Mày bảo ai đáng ghét?"

Vậy là phải thêm mấy người nữa lao vào tách hai người họ ra.

Thấy hai tên này vẫn không có dấu hiệu dừng lại mà mọi người cũng sắp chống đỡ hết nổi, anh Chan quát.

"Hai đứa bây, dừng hết lại!"

Mọi người quay sang nhìn anh Chan.

Quào, gân xanh nổi lên rồi.

Không cmn ổn!

Lần trước thấy anh Chan giận thế này, anh ấy thực sự bắt mọi người trồng cây chuối nửa tiếng đó!

Nghĩ đến đây, mọi người liền thu tay vào, có mỗi mấy học sinh năm đầu tiên như Han với Felix hay Jeongin hoặc như Minho không quan tâm chuyện thiên hạ là chả hiểu gì nhưng thấy anh Chan hò cũng rén ngay.

"Bọn mày định phá tan con mịa nó buổi tập của cả đám hả? Má nó mày có biết là ngày mai là biểu diễn rồi không? Bọn mày định vác cái mặt bầm dập đi biểu diễn hay gì? Bọn mày có tin là tao..."

Vừa nói, Chan vừa quay người định tìm thứ gì đó đập cho hai đứa kia một trận thì nhìn thấy Minho đang mở mắt to thao láo nhìn về phía mình.

"...đập chết bà bọn mày không."

Nói xong liền khép nép đứng một bên.

Mọi người đang hóng chuyện ăn dưa đã quá quen với cái tính cách nóng như lửa chùa của Chan đột nhiên hiền dịu như nước thì thấy lạ.

Đớ hả?

Han thấy cảnh này thì buồn cười.

Anh gì ơi, hình như anh đang có chút xíu hiểu lầm về gu bạn trai của con nhà người ta rồi á.

Minho thở dài bất lực.

"Thôi được rồi, mọi người về hết đi, mai đến sớm một chút, khoảng năm giờ có mặt để ghép sân lần cuối là được."

Không đợi Minho nói hết câu, mọi người đã cắp mông đi về.

Hai thanh niên kia bị anh Chan mắng một trận, sống lưng cũng lạnh toát, không dám đánh nhau nữa, chỉ là cứ liếc nhau suốt, thề với trời, nếu ánh mắt có thể xuyên qua một người sợ là hai tên này đã bị thủng thành miếng phô mai rồi.

Đến tận lúc này, Minho không còn đủ kiên nhẫn nữa.

"Hai đứa, ngồi xuống!"

Hai thanh niên này rén nhẹ, ngay lập tức ngồi xuống.

Why do you love me?|hyunsungNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ