Soojin suýt thì đá tung luôn cửa căn hộ. Cô lao vào trong, theo sau là Yuqi, khẩn trương gọi tên con gái, nhưng đáp lại cô chỉ là thinh lặng. Soojin hoảng loạn chạy đi mở từng cánh cửa trong nhà, đồng thời tiếp tục bấm điện thoại gọi cho cô bé. Soohua không bắt một cuộc gọi nào, cũng không trả lời tin nhắn. Tất cả những gì họ nhận được đến lúc này đều là sự im lặng.''Soohua!'' Soojin lớn giọng khi mở thêm một cánh cửa. Chẳng có gì. Mọi thứ đều gọn gàng, không có dấu hiệu đột nhập. ''Không, không, không!'' Cô ngồi sụp xuống giường Soohua, cố gồng mình để không bật khóc.
''Chị Soojin.'' Yuqi bước vào. ''Chúng ta nên lục soát xung quanh, biết đâu sẽ tìm được thứ gì đó có ích.'' Em ngồi xuống bên cạnh, vỗ vai cô. ''Ta càng hành động nhanh thì càng sớm có thể tìm được con gái chị.''
Bên ngoài chợt có tiếng đóng cửa vọng lại, theo sau là giọng nữ gọi tên Soojin. Cô lập tức bật dậy và chạy ra phòng khách, thì bắt gặp Sophie tay xách nách mang mấy cái túi bóng.
''Cửa mở toang hoang luôn, có chuyện gì hả?'' Nàng hỏi, bối rối nhìn Soojin rồi cả người đang đứng sau lưng cô.
''Soohua...'' Soojin mở miệng, nhưng lại chẳng thể nói hết câu. Cô chóng mặt quá - choáng ngợp bởi quá nhiều cảm xúc hỗn loạn cùng lúc ập đến. ''Con bé...''
Sophie lập tức bỏ mấy cái túi xuống và chạy đến bên Soojin, đỡ lấy vai cô.
"Đã có chuyện gì?"
''Con bé bị bắt cóc.'' Yuqi lên tiếng đáp thay. ''Chị Soojin, em cần chị suy nghĩ. Manh mối nhất định phải được để lại ở nơi chỉ có chị biết, đó có thể là ở đâu?''
Soojin lắc đầu, không còn tâm trí để mà suy với nghĩ. Sophie sốt ruột nắm vai cô, lắc mạnh.
''Soojin!'' Nàng lớn tiếng gọi, ôm lấy gương mặt Soojin, buộc cô phải nhìn mình. ''Nghe tôi nói! Chúng ta sẽ tìm được con bé, nhưng để làm vậy thì ta phải nghe lời Yuqi và tìm manh mối, được không?''
Soojin ngước đôi mắt ngấn nước nhìn nàng vài giây, rồi gật đầu. Thế là họ bắt đầu tìm kiếm xung quanh căn hộ. Soojin cứ chốc chốc lại kiểm tra điện thoại, hy vọng sẽ có tin gì đó từ đứa nhỏ.
''Phòng khách không có gì.'' Sophie báo cáo.
"Phòng ngủ cũng không." Yuqi trầm giọng.
Soojin lặng người mất một lúc, rồi đột nhiên, cô chẳng nói chẳng rằng, đi thẳng ra hành lang. Bối rối, cả Yuqi lẫn Sophie nhanh chóng đi theo. Soojin dừng bước trước căn phòng có hình bướm trắng dán trước cửa, căn phòng mà cô đã dặn Sophie không được lại gần.
''Nó không khóa...'' Soojin lầm bầm khi vặn tay nắm cửa. ''Tôi chưa bao giờ không khóa căn phòng này.''
Bên trong u ám và tăm tối, nặng nề nỗi tiếc thương, bởi nó chứa đựng tất cả những gì từng thuộc về Thư Hoa. Từ cái giường cũ của em, đến hàng đống bộ quần áo được xếp gọn gàng trong mấy cái thùng carton. Ảnh của em treo đầy trên tường, gấu bông cũ trang hoàng kệ sách. Đĩa phim em thích được xếp thành chồng bên cạnh TV, nơi Soojin thường dành hàng giờ ngồi xem đi xem lại.
![](https://img.wattpad.com/cover/338859720-288-k599958.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
(Drop) Trans | Sói và Cáo
FanfictionTrung úy 41 tuổi Lee Soojin là thành viên của đội cảnh sát điều tra tội phạm. Cùng với sự hỗ trợ của cộng sự Song Yuqi, Soojin theo đuổi chuỗi kỳ án nhiều bí ẩn xoay quanh giới siêu giàu, đồng thời đấu tranh với những ký ức ám ảnh cô mỗi đêm, về nàn...