Chương 19: Tội lỗi

88 9 0
                                    

"Nếu em làm anh không vui, thì cứ đánh em đi, để ông ấy đi đi."

Cao Khanh Trần không nói gì, chỉ dùng lực cắm sâu thêm năm cái móng vuốt nhọn vào cổ của người đàn ông, máu từ vết thương chảy ra, cơ thể người đàn ông run lên vì đau và sợ hãi. Gao Khanh Trần giơ tay còn lại lên, đánh gục ông ta chỉ trong một đòn.

Doãn Hạo Vũ không kịp ngăn cản, thất vọng che mặt: "Tiểu Cửu, anh...:

"Ngươi biết rồi đấy. Ta muốn giết người thì ai có thể ngăn cản được ta?!"

Cao Khanh Trần vừa nói vừa nhìn thẳng vào Doãn Hạo Vũ, không bỏ sót những biến hóa nho nhỏ trên gương mặt của hắn. Thay vì nói anh giết người để trút giận, thì nói đúng hơn là anh muốn quan sát phản ứng của Doãn Hạo Vũ qua việc anh giết người.

Móng vuốt sắc nhọn chậm rì rì đâm xuống thêm 2 centimet nữa, chỉ một động tác nữa thôi, đầu của người đàn ông này sẽ tách ra khỏi cơ thể....

Doãn Hạo Vũ nắm chặt tay, thả lỏng rồi lại siết chặt, thả lỏng, cơ thể lộ ra sự yếu đuối khó tả, hắn nhắm mắt lại xem như thỏa hiệp: "Tiểu Cửu, tại sao anh phải làm như thế?"

"Kết ấn đi! Dùng ma pháp mạnh nhất của ngươi đi! Muốn cứu người đàn ông này đâu có khó đâu đúng không?"

Cao Khanh Trần không ngừng mỉa mai, nhưng lực tay lại trở nên chậm hơn, ánh mắt luôn đảo quanh gương mặt Doãn Hạo Vũ, ghi nhớ những thay đổi ở trên gương mặt hắn.

Đúng là không khó, nhưng nó sẽ là tổn thương anh.

"Nếu anh không vui thì cứ trút giận lên em. Em sẽ không đánh trả. Đừng liên lụy người vô tội, được không?" Nói xong, Doãn Hạo Vũ giơ tay ra hiệu đầu hàng, "Hơn nữa, tội lỗi của anh đã rất nghiêm trọng rồi, anh giết người vô tội sẽ tăng thêm một tầng tội lỗi, sau này anh sẽ phải gánh chịu tai họa... không lường trước được đâu!"

"Haha, ta vẫn luôn làm theo ý mình vậy đấy. Muốn giết ai thì giết! Ngươi không đánh trả, nhưng ta lại không muốn giết ngươi!"

Cao Khanh Trần hơi nghiêng đầu, đôi mắt xanh lam giống như hai ngọn lửa ma trơi trong đêm tối, tạo thêm những đường nét quyến rũ cho gương mặt, không cần trang điểm cũng đã đủ ma mị rồi. Anh nhếch môi, cười khẽ: "Haha, không phải ngươi thích ta sao? Ta như thế này, ngươi vẫn thích sao?"

Nụ cười của Cao Khanh Trần vừa xinh đẹp đến mê hoặc lại điên cuồng đến tận xương tủy.

"Tiểu Cửu...."

Trong lòng Doãn Hạo Vũ giống như bị kim đâm. Hắn hận mình đã quá nóng vội, bức bách đối phương cố tình lộ ra vẻ hung dữ trong cơ hoảng loạn, dùng thủ đoạn vung về nhất để xua đuổi kẻ xâm nhập lãnh địa của mình.

Người sợ bị tổn thương lại chọn cách làm tổn thương người khác.

"Ngươi nói rồi đấy. Tội lỗi của ta vốn đã nghiêm trọng rồi, thêm mấy cái mạng nữa cũng chẳng sao đâu. Về phần tại họa, đây là số mệnh của ta, ta nguyện ý gánh chịu nó, không liên quan đến ngươi, không cần thiết ngươi phải ở đây giả vờ từ bi đâu."

Cao Khanh Trần ghét nhất biểu cảm đáng thương khi người khác nhìn anh, nhưng sau khi nghe những lời này, đôi mắt của Doãn Hạo Vũ tựa như phủ đầy sương tuyết, mọi cảm xúc đều ẩn sâu trong ánh mắt, cuối cùng biến thành một tiếng thở dài trên đầu môi: "Sao lại không liên quan đến em?"

[HHXC] [Edit] Độ KiếpNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ