Chương 35: Bán Yêu

28 8 7
                                    

Cao Khanh Trần trèo lên tường, bay lên không trung, vung móng vuốt sắc nhọn đâm mạnh vào màn đêm tối...

"Ahhhhhh!!!"

Con nhện lớn từ trên trời rơi xuống, móng vuốt sức nhọn của mèo yêu cắm thẳng vào mắt con nhện, máu xanh ục ục chảy ra. Gã đau đỡn giãy dụa, giơ chân trước lên, cố gắng túm lấy mèo yêu đang treo trên người mình.

Mèo yêu móc mắt ra một cách thô bạo, sau đó giẫm lên khớp chân của con nhện, nhảy lên phía trên.

Con nhện lớn chỉ còn lại hai cái tròng mắt đã túa máu xanh, gã nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi cho rằng móc mắt của ta thì có thể đánh bại được ta sao? Nằm mơ! Hôm nay ta sẽ chém ngươi thành trăm mảnh, đồ phản bộ!!"

Mèo yêu không nói nhảm với gã, nhảy xuống tấn công một cách trực diện, từ trái sang phải, anh như một con báo đang truy lùng con mồi, buộc con nhện lớn phải liên tục rút lui. Khi thấy bản thân đã đụng trúng tường, con nhện lớn tìm thời cơ thích hợp thả mạng nhện ra, quấn lấy cổ tay mèo yêu.

Mèo yêu cũng không vội xé rách mạng nhện. Anh nhanh chóng cuộn tròn hai vòng, con nhện còn chưa kịp phản ứng đã bị ném mạnh vào vách tường, rơi xuống đất.

Lúc này, mưa lớn đã ngừng lại. Mèo yêu giẫm lên vũng nước ở trên mặt đất khiến nước văng tung tóe. Anh kéo tơ nhện ra khỏi cổ tay, đầy sát ý tiến lại gần con nhện.

"Nè, sao cậu căng thẳng thế?" Nhìn Doãn Hạo Vũ đờ đẫn, siết chặt nắm tay, Lâm Mặc không khỏi an ủi: "Nhìn đi, mèo con rất có ưu thế, cậu đừng lo lắng chứ."

Cuộc chiến ở đó rất khốc liệt nhưng Lâm Mặc lại lặng lẽ quay đầu lại, muốn nhìn tiếp ảo ảnh ký ức đang diễn ra và khám phá xem chuyện gì đã xảy ra giữa mèo đen, cháu trai của Thiên Sư và đội tuần tra.

"Quay đầu lại!" Doãn Hạo Vũ đột nhiên lên tiếng: "Đó là những sự kiện trong quá khứ mà anh ấy không muốn chúng ta biết. Không được nhìn!"

"... Tôi chỉ xem một chút thôi mà. Cậu không tò mò giữa họ đã xảy ra chuyện gì sao? Tại sao mèo con lại hồi phục được sau khi bị thương nặng đến vậy nữa?"

"Không tò mò!" Doãn Hạo Vũ quay mặt về phía Lâm Mặc, nghiêm túc nói: "Anh ấy không muốn chúng ta biết. Nếu anh xem anh ấy là bạn, có phải anh nên tôn trọng ý kiến của anh ấy không?"

"..."

Sự việc đã đến mức cao trào, Lâm Mặc đành phải cúi đầu, cười hối lỗi: "Không xem thì không xem."

Cuộc chiến bên kia dần đi đến hồi kết, con nhện lớn biết mình sẽ chết nếu cứ tiếp tục thế này, cho nên, nó đứng dậy khỏi mặt đất, bắt đầu cười: "Hahaha, ngươi trung thành với chủ nhân loài người của mình quá nhỉ? Ta thấy, ngươi không phải là mèo đâu, ngươi phải là một con chó mới đúng!"

Mèo yêu bất động, tiếp tục tấn công gã. Lần này con nhện lớn rút lui để chờ thời điểm tấn công. Bốn chân gã nhanh chóng lùi lại, né tránh trái phải khiến mèo yêu lần nào cũng đánh hụt.

Việc né tránh không tốn nhiều sức lực như tấn công, con nhện lớn nhiều chân nên càng dễ dàng làm điều đó. Gã cũng nhân cơ hội này mỉa mai mèo yêu: "Có chuyện gì với chủ nhân loài người của ngươi sao? Nóng tính như vậy nha ~", "Xem nào, đứa nhỏ đó vẫn chỉ là một thiếu niên, đến con hồ yêu kiêu ngạo nhất trong tộc của ta cũng không thèm tấn công trẻ con! Ngươi vậy mà không kén ăn nhỉ ~?", "Các ngươi đã tới mức nào rồi, nếu như đã mây mưa với nhau rồi thì đó cũng không hẳn là một cái chết tồi tệ đâu ~"

[HHXC] [Edit] Độ KiếpNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ