Chương 19: Vài Năm Sau

948 49 1
                                    


Trong núi một giáp (12 năm) thì năm nào cũng lạnh.


Lúc còn nhỏ rảnh rỗi thường đọc Tây Du Ký, mấy cái linh tinh khác đều đã quên, chỉ duy nhất tác phẩm kinh điển này thì vẫn còn nhớ rất rõ, vô cùng hâm mộ Hầu tôn chỉ vừa ra đời đã có thể tung hoành ngang dọc vô ưu nhàn nhã, trong lòng cũng muốn giống như vậy. Cho nên lúc trưởng thành, bản thân tự vác ba lô đi tìm danh lam thắng cảnh, chỉ bằng hai chân đi du lịch tham quan khắp Đại Giang Nam Bắc.


Mà dù vậy, thì cho tới hôm nay mới chính thức cảm nhận được thế nào là cảnh say lòng người.


Cả một đời sống trong núi, sinh ra ở trong núi, lớn lên ở trong núi, lúc theo sư phụ phiêu bạc định cư cũng đều trải qua ở trong núi. Mặc dù thỉnh thoảng cũng có xuống núi mua một ít đồ dùng, nhưng cũng không đến mức lạnh suốt quanh năm, và khái niệm về thời gian đã không còn rõ ràng như trước, nhiều lúc chỉ để tâm mùa trong năm cùng thời tiết thay đổi mà chú ý thêm giảm quần áo và đồ dùng hàng ngày mà thôi.


Cho nên ba năm lại ba năm, chỉ là trong một cái nháy mắt, ngày vẫn như cũ, nhưng thời gian đã thay đổi.


Loại nhất thành bất biến (đã hình thành thì không thay đổi) này, đối với những người đã quen với cuộc sống phồn hoa đô hội sẽ không chịu nỗi, nhưng đối bản thân mà nói cũng không quá chán ghét, ngược lại thấy ngày cứ chậm rãi trôi qua, không lo không phiền, suy suy nghĩ nghĩ, vân đạm phong khinh, lại rất thích.


Không cảm thấy tịch mịch, trong lòng yên ổn, như có gia đình bạn bè ở bên cạnh


Bỏ qua tính kiêu căng cùng khó chịu thì không nói chuyện, Luyện nhi thật ra là một đứa trẻ rất thích náo nhiệt, náo nhiệt trong phạm vi giới hạn của nàng khác với cách náo nhiệt của người thường, nàng thà rằng mỗi ngày đi ngang dọc núi vui cười chơi đùa với bọn thú, hoặc kéo ta trèo lên đỉnh núi chơi, cũng không tình nguyện đi xuống chân núi nơi có phố xá sầm uất người qua kẻ lại.


Huống chi hai ta dần dần lớn, sư phụ cũng không muốn dẫn theo ta xuống núi, nguyên nhân là do quá mức gây sự chú ý.


Đối với chuyện này ta từ chối cho ý kiến, trên thực tế, bản thân sư phụ một mình xuống núi cũng khiến người khác chú ý. Vài năm nay, ta và Luyện nhi ngày càng lớn lên, mà sư phụ không già đi một chút nào, vẫn chính là khuôn mặt ngày trước, ngược lại giở tay nhấc chân đều toát ra khí chất bất phàm, lại thêm vài phần hào quang. Ta còn tưởng rằng người có có thuật gìn giữ nhan sắc, nhưng nghĩ lại thường ngày cũng không thấy người có cái cử chỉ đặc biệt gì á, cho nên có thể là do võ công tâm pháp, lung tung liên tưởng một phen.


Sư phụ tâm tư xét đến cùng cũng vẫn là võ học, mấy năm qua ngoại trừ bế quan, người quan tâm nhất là việc đốc thúc đôi ta luyện công, nhất là Luyện nhi võ công ngày càng cao.

[BHTT][EDIT] Ma Nữ Nghê Thường---->[Drop]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ