Chương 14: Thật Xin Lỗi

818 43 1
                                    


Chúng ta rốt cục tự an táng sói con.


Sau nghi nghe những lời ta nói, Luyện nhi vẫn như cũ có chút tỉnh tỉnh mê mê, thế nhưng nàng cuối cùng vẫn chọn cùng ta dùng phương thức của người mà không phải phương thức của thú để tiễn đưa sói con đoạn đường cuối cùng, chúng ta cùng nhau đem bùn đất lấp lại, đắp đất lên cao hơn làm thành hình dạng một nấm mộ nhỏ.


Mưa không biết khi nào đã ngừng, sắc trời cũng không còn sớm, nàng vỗ vỗ nấm mồ nhỏ, sau đó đứng lên nói với ta: "Chúng ta trở về đi."


Ta cười khổ một chút, lúc này chợt nhớ lại còn một vấn đề lớn cần giải quyết.


Nhất thời kích động nhưng cũng cần lường đến hậu hoạ. Trên đường về suy nghĩ rất nhiều nên đối mặt sư phụ giải thích thế nào, có nên thẳng thắn mọi việc hay không, nhưng nghĩ như thế nào cũng đều không ổn, kết quả còn chưa tìm ra một lí do đã đứng trước cửa động.


Ta nhìn Luyện nhi, vươn tay kéo nàng đi vào.


Trong động không sáng bằng bên ngoài, đèn dầu đã được thắp lên, sư phụ an vị phía sau ngọn đèn, bóng người đổ dài không nhìn thấy rõ biểu tình. Ta bước nhanh đi qua, cách chỗ người ba bước dừng lại, không nói một tiếng hai đầu gối liền quỳ xuống đất, Luyện nhi ở sau người đẩy vai ta, ta kéo kéo ống tay áo của nàng, nàng cũng liền theo ta quỳ xuống.


Chúng ta không nói chuyện, sư phụ cũng không nói một lời, trong lúc nhất thời chung quanh lâm vào trầm mặc khiến bầu không khí vô cùng khó chịu.


Tay vô thức vân vê góc áo, nghĩ tới nghĩ lui cũng không biết giải thích thế nào mới là tốt nhất, mà cái áp lực nặng nề này thật sự đã không thể chịu được. Ta khẽ cắn môi, ngẩng đầu vừa định há mồm, thế nhưng sư phụ lại lên tiếng trước .


Người đầu tiên là khoát tay chặn lại, ngăn ta lên tiếng, sau đó từ trên ghế đá đứng dậy, chậm rãi bước thong thả tới trước mặt chúng ta.


"Hai nha đầu các ngươi, có bí mật?" Người rốt cục cũng mở miệng, thanh âm đều đều, nghe không ra hỉ nộ ái ố, ánh mắt sáng ngời, làm cho người ta chỉ muốn cúi đầu tránh đi, nhưng ta chung quy không có cúi đầu, đón lấy ánh mắt người, thản nhiên hồi đáp: "Vâng."


"Ngươi nghĩ, bí mật này đáng giá để ngươi vì nha đầu kia giấu diếm chịu trách nhiệm?" Sư phụ lại hỏi.


Đáng giá sao? Ta không rõ ràng lắm, ta biết bí mật này sẽ làm sư phụ buồn, thậm chí khiến người đối với Luyện nhi nản lòng thất vọng, ban đầu là ta muốn thay Luyện nhi giữ bí mật này. Mà lúc sau, khi sói con bị thương ta đã không phân biệt rõ này là vì sư phụ, vì Luyện nhi hay vì bản thân ta.

[BHTT][EDIT] Ma Nữ Nghê Thường---->[Drop]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ