Mấy người bên dòng chi của nhà họ Vương nhìn một nhà ba người trước mặt mà nghi hoặc không thôi.
"Mấy người là..."
"Chủ tịch Tập đoàn y tế Bách Thụy, Bạch Sùng Đức." Bạch Sùng Đức rút ra một tấm danh thiếp từ trong túi, giơ tấm danh thiếp trước mặt mấy người bên dòng chi để bọn họ nhìn cho rõ.
Tập đoàn y tế Bách Thụy?
Mấy người bên dòng chi vươn tay muốn nhận tấm danh thiếp nhưng không ngờ Bạch Sùng Đức lại lướt qua bọn họ đưa tới trước mặt Lưu Nam.
Lưu Nam kinh ngạc nhận lấy tấm danh thiếp, ông nhìn dòng giới thiệu ngắn gọn trên tấm danh thiếp, lại nhìn đôi vợ chồng đang đứng trước mặt, chợt nhận ra đây là người nhà họ Bạch đã di cư ra nước ngoài mấy năm trước.
"Hân hạnh được làm quen." Lưu Nam cất tấm danh thiếp trong tay, sau đó bắt tay với Bạch Sùng Đức: "Hôm nay tôi không mang theo danh thiếp, đợi ngày khác nhất định sẽ tới tận cửa nhà họ Bạch làm khách."
Hôm nay Lưu Nam cố ý không mang theo danh thiếp bởi vì nghĩ rằng trong bữa tiệc sinh nhật chỉ toàn là người nhà họ Vương, ông không muốn có dây dưa gì với đám người này nhưng không ngờ lại gặp được người nhà họ Bạch.
Tập đoàn y tế Bách Thụy có rất nhiều công ty con nằm rải rác hơn bốn mươi quốc gia trên khắp thế giới, còn là tập đoàn có thiết bị y tế chuyên nghiệp nhất Hoa Quốc, nhà cung ứng chế phẩm y tế hàng đầu, có danh tiếng cực kỳ cao lẫn trong và ngoài nước.
Có thể kết giao với nhà họ Bạch đúng là nằm ngoài dự kiến của Lưu Nam.
"Lưu đại sư khách khí rồi." Bạch Sùng Đức liếc qua mấy người bên dòng chi nhà họ Vương, cảm giác áp bách nặng nề khiến bọn họ không tự giác được phải lui về phía sau mấy bước.
"Lần này ai mời ngài tới bữa tiệc sinh nhật này vậy?" Lưu Nam không khỏi tò mò.
Tuy nhà họ Vương ở Tấn Thành cũng được xem như hào môn số một, số hai nhưng còn chưa đạt tới trình độ có thể mời được nhà họ Bạch.
Hơn nữa lần này Bạch Sùng Đức còn dẫn theo cả vợ và con trai cùng nhau tham dự tiệc.
Một nhà ba người tề tựu đông đủ thể hiện rõ thành ý và sự coi trọng, rốt cuộc là người nào mà có mặt mũi lớn như thế?
Bạch Sùng Đức vẫy tay với Tiêu Chiến, cậu do dự một lát mới nắm tay Vương Nhất Bác đi qua đây.
Lưu Nam kinh ngạc nhìn cậu thiếu niên.
"Bữa tiệc sinh nhật hôm nay có một nửa công lao của dì Triệu." Tiêu Chiến nhìn về phía dì Triệu.
Triệu Minh Nguyệt nhìn chăm chú vào Tiêu Chiến, ánh mắt đong đầy tình yêu thương của một người mẹ.
"À." Lưu Nam chú ý tới ánh mắt của người nhà họ Bạch khi nhìn Tiêu Chiến không giống như quan hệ bạn tốt bình thường, dường như càng giống như...!người thân?
Lưu Nam nhìn về phía em họ Vương Nhất Bác thì thấy đối phương lễ phép gật đầu chào vợ chồng nhà họ Bạch.
Ông ta còn chưa nhận được đãi ngộ như thế này đâu!
Lưu Nam cảm giác có điều kỳ quái nhưng trong nhất thời lại không nghĩ ra đầu đuôi trong đó.
"Thì ra chú dâu gặp được quý nhân." Mấy người bên dòng chi gió chiều nào theo chiều đó, nói chuyện cũng chua ngoa: "Có quý nhân giúp đỡ hèn chi mới bày trò phô trương như vậy.
Chú dâu đúng là trời sinh mệnh tốt, một bên vung tiền của chú Nhất Bác một bên được quý nhân giúp đỡ."
"Đúng vậy." Dì Triệu cao ngạo liếc xuống đám binh tôm tướng cua trước mặt mình: "Đáng tiếc có mấy người sắp xuống lỗ tới nơi rồi mà cứ thích sân si tạo nghiệp, miệng còn bốc mùi hôi thối kinh khủng.
Nếu tôi gặp được mấy người này ngoài lề đường thì đừng hòng tôi bố thí cho một đồng nào."
"Tôi có quen mấy bác sĩ chuyên khoa răng, nếu mấy người muốn trị bệnh hôi miệng thì tôi có thể giới thiệu mấy vị bác sĩ này cho mọi người.
À quên nữa, sẵn tiện giới thiệu vài vị bác sĩ chuyên khoa mắt để bọn họ trị hết chứng đau mắt cho mấy người luôn."
Mấy người bên dòng chi nghẹn họng trân trối nhìn dì Triệu, muốn mở miệng đốp chát lại nhưng không dám.
"Mấy người tự nhìn lại mình coi..." Dì Triệu chanh sả giả bộ che mũi lại, trong ánh mắt mang theo vẻ ghét bỏ: "Đã lớn lên xấu tới nổi ma chê quỷ hờn mà còn mang bệnh khắp người."
Có thể thấy công phu độc mồm độc miệng của dì Triệu đỉnh tới cỡ nào.
Mấy người bên dòng chi tức nghẹn cả họng nhưng không làm được gì đành ấm ức xoay người trở về vị trí cũ.
Thấy mấy người chướng mắt cuối cùng cũng chịu rời đi, dì Triệu nhanh chóng thay đổi sắc mặt, niềm nở ân cần nhìn về phía Tiêu Chiến.
"Tiêu Chiến, con thấy mấy tiết mục hôm nay như thế nào?"
"Cảm ơn dì Triệu." Tiêu Chiến nghiêm túc nhìn dì Triệu: "Cháu thấy rất hay."
Dì Triệu lập tức nở nụ cười sung sướng xen lẫn chút ngại ngùng nho nhỏ.
Lần đầu tiên được con trai khen ngợi.
Bạch Sùng Đức đang trò chuyện cùng Lưu Nam, Tiêu Chiến đứng giữa mọi người chợt phát hiện ra một sự thật kinh khủng khiếp — Cậu là người lùn nhất ở đây.
Ngay cả dì Triệu bởi vì mang một đôi giày cao gót nên cũng cao hơn Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến nhìn thân hình cao lớn của Bạch Sùng Đức, dì Triệu thì vẫn giữ nguyên vóc dáng mảnh khảnh giống như trước, lại nhìn sang Bạch Tiêu chỉ thấp hơn Vương Nhất Bác cỡ nửa cái đầu chợt cảm thấy tự ti và tủi thân vô cùng.
Không lẽ kết quả xét nghiệm ADN sai rồi sao? Nếu không thì tại sao ba mẹ cao như vậy lại có thể sinh ra một đứa con lùn như cậu được chứ?
Bàn tay đang nắm chặt của hai người đột nhiên lắc tới lắc lui, Tiêu Chiến quay qua nhìn Vương Nhất Bác đang đứng bên cạnh.
Vương Nhất Bác cúi người xuống thì thầm bên tai Tiêu Chiến.
"Chiến Chiến...!Chụp ảnh."
Trước mặt bao nhiêu người và bao nhiêu con mắt đang nhìn chằm chằm, hơi thở quanh quẩn bên tai tựa như trêu chọc khiến Tiêu Chiến giật cả mình.
Cậu tia mắt nhìn một vòng xung quanh, nhanh chóng tìm được cameraman trong đại sảnh dự tiệc.
"Tôi phải cùng chú Vương đi chụp ảnh rồi." Tiêu Chiến giơ bàn tay đang nắm chặt của hai người lên cao: "Mọi người cứ nói chuyện tiếp đi."
Tiêu Chiến nắm tay Vương Nhất Bác đi tới trước mặt camera man, camera của đối phương là loại hai chức năng*, vừa nghe yêu cầu của Tiêu Chiến đã lập tức gật đầu đồng ý.
*Chắc là loại camera vừa chụp ảnh vừa quay video được luôn
Tiêu Chiến nắm tay Vương Nhất Bác đứng trong sảnh dự tiệc chụp vài tấm hình.
Hiện trường bữa tiệc được bố trí rất hoành tráng, tùy tiện đứng một chỗ bất kỳ cũng có thể chụp ra được một bức ảnh đẹp lung linh.
Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đứng trước đống quà tặng, thân thể cứng đơ tạo tư thế giống như lúc chụp ảnh chứng nhận kết hôn.
Camera man thấy vậy bèn hướng dẫn hai người: "Thả lỏng thân thể, đứng gần hơn chút nữa."
Thấy hai người lóng ngóng đứng gần nhau như hai con robot, camera man suy nghĩ một lát rồi quyết định tự mình làm mẫu: "Hai người là chồng chồng đấy, cứ tự nhiên thân mật thêm một chút nữa."
"Biết ôm như thế này không?" Camera man làm tư thế nghiêng người vòng tay hai lại cho Vương Nhất Bác xem.
Vương Nhất Bác nhìn về phía Tiêu Chiến, trong con ngươi đen nhánh phản chiếu ánh đèn thủy tinh, cánh tay nâng lên ôm lấy vòng eo của cậu thiếu niên.
"Còn cậu..." Camera man làm mẫu cho Tiêu Chiến xem: "Nghiêng người và giơ tay ôm cổ chồng mình."
Lỗ tai Tiêu Chiến đỏ bừng nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời camera man giơ tay ôm cổ Vương Nhất Bác.
"Vị tiên sinh này cúi đầu xuống, còn cậu thì ngẩng đầu lên." Camera man quan sát đôi chồng chồng trước mặt.
Người đàn ông dáng người cao to không nhìn ra đã 39 tuổi, có thể thấy ngày thường được chăm sóc rất kỹ lưỡng, trên làn da cũng không có một chút nếp nhăn nào.
Còn cậu thiếu niên nhỏ tuổi hơn đang đỏ mặt tía tai, nhìn bề ngoài có vẻ vẫn còn là học sinh, tính cách ngoan ngoãn nghe lời nhưng không ngờ đã kết hôn sớm như vậy.
Tiêu Chiến ngẩng đầu lên, đập vào mắt là gương mặt thanh tú thoát tục của Vương Nhất Bác.
Từ lần đầu tiên gặp nhau Tiêu Chiến đã rung động thật sâu trước gương mặt này.
Cách lần đầu tiên đã trôi qua lâu như vậy, bây giờ lại có dịp được quan sát gương mặt này ở khoảng cách gần khiến Tiêu Chiến cảm nhận được càng nhiều sự đẹp trai hơn.
Tầm mắt của Tiêu Chiến đối diện với con ngươi đen như hắc diệu thạch phản chiếu toàn bộ hình bóng của mình vào đáy mắt.
Từ lạnh nhạt xa cách không chứa nổi một bóng người tới xuất hiện cảm xúc nhàn nhạt, trong mắt và trong tim chỉ chứa duy nhất một hình bóng, Vương Nhất Bác bây giờ càng thêm quyến rũ động lòng người.
Hai người tới gần nhau hơn một chút, camera man nhanh chóng chụp lại.
Đôi môi nhạt màu của Vương Nhất Bác gần như sắp chạm vào cánh môi của Tiêu Chiến.
Cậu có thể ngửi được mùi thơm ngọt ngào của bánh kem trên đôi môi của người đàn ông, ngoài ra còn thoang thoảng mùi thơm trái cây và mùi bạc hà lạnh lẽo.
Dì Triệu vẫn luôn chú ý tới tình hình bên chỗ Tiêu Chiến, thấy cậu kéo Vương Nhất Bác đi chụp ảnh thì cũng nôn nóng muốn thử.
"Chờ chồng chồng tụi nó chụp xong anh sẽ đi qua hỏi thử." Bạch Sùng Đức nhận ra ý đồ của vợ mình, sau đó phát hiện vợ mình đột nhiên trợn trừng mắt nhìn chằm chằm vào một chỗ.
Bạch Sùng Đức nhìn theo hướng vợ mình thì phát hiện Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đang dính sát vào nhau gần như muốn hôn luôn.
Khung cảnh vô cùng lãng mạn và đẹp đẽ nhưng trái tim yếu đuối của ba mẹ già trong lúc nhất thời không có cách nào tiếp thu được hình ảnh đau mắt này.
Bạch Sùng Đức muốn che mắt vợ mình lại nhưng bị Triệu Minh Nguyệt vỗ cái bốp vào bàn tay.
"Đẹp lắm! Cứ tiếp tục phát huy!" Camera man vô cùng hài lòng nhìn bức ảnh vừa được chụp.
Giọng nói phấn khích của camera man truyền đến làm Tiêu Chiến giật mình phản ứng lại, nhanh chóng cúi đầu che đi gương mặt đỏ bừng.
Tiêu Chiến chột dạ lén mở mắt ra ngó tới ngó lui xung quanh, cậu thấy vợ chồng nhà họ Bạch vô cùng bình tĩnh nhìn về phía mình, còn mấy người chú ý tới tình hình bên này thì nở nụ cười đầy ẩn ý, trên mặt thiếu điều viết rõ bốn chữ "Chúng tôi hiểu mà".
Tiêu Chiến xấu hổ cúi đầu sờ chóp mũi, đợi khi ngẩng đầu nhìn Vương Nhất Bác thì phát hiện người đàn ông đang nhìn chằm chằm vào một chỗ nào đó.
Tiêu Chiến nhìn theo tầm mắt của Vương Nhất Bác thì thấy được bản mặt mà mình không muốn nhìn thấy nhất.
Vết thương trên mặt Vương Thành Hoàn đã hoàn toàn khỏi hẳn, mới một tháng không gặp đã gầy đi không ít khiến ngũ quan trông càng thêm thâm thúy, trên người ăn mặc một thân vest đen thẳng thớm, bàn tay cầm ly rượu đang siết chặt, trong mắt là vẻ tàn bạo hung ác.
"Đổi tư thế khác nào." Camera man gợi ý tư thế khác: "Hai người đổi sang tư thế ôm kiểu công chúa đi."
Vương Nhất Bác nhìn về phía Tiêu Chiến, cậu ngoan ngoãn gật đầu giang hai tay về phía Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác cúi người bế Tiêu Chiến, một tay của Tiêu Chiến choàng qua cổ người đàn ông, tay còn lại tạo biểu tượng chiến thắng hình chữ V."Hôn một cái nào." Camera man cũng không chê động tác của Tiêu Chiến, gương mặt lấp ló sau camera làm mẫu cho cậu: "Hai tay cậu ôm cổ chồng mình, sau đó hôn lên mặt."
Tiêu Chiến nghe lời ôm cổ Vương Nhất Bác, nói một câu mang tính xin phép: "Chú Vương, em muốn hôn chú."
Vương Nhất Bác nhìn thiếu niên trong lòng ngực, chớp mắt một cái.
Tiêu Chiến cười thẹn thùng hôn lên mặt Vương Nhất Bác, camera man nhanh chóng chụp lại khoảnh khắc này.
"Đổi vị trí hôn nào."
Đôi môi của Tiêu Chiến rời khỏi gương mặt Vương Nhất Bác, nằm trong lòng ngực người đàn ông chỉ vào cái trán của mình.
Vương Nhất Bác cúi đầu hôn ngay giữa trán cậu thiếu niên.
Trương Vân bị chồng mình đá một phát ở dưới bàn, bà ta lập tức nổi điên lên định quay qua tính sổ với Vương Thịnh Khang thì phát hiện chồng mình đang nhìn con trai.
Trương Vân theo tầm mắt của chồng mình nhìn về phía Vương Thành Hoàn, thấy con trai đang kiềm chế cảm xúc nhìn chằm chằm vào một chỗ.
Trương Vân chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ này của con mình, không khỏi sinh ra tò mò nhìn theo tầm mắt của Vương Thành Hoàn.
Đợi khi nhìn qua đó thì thấy Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến đang tình chàng ý thiếp ôm nhau chụp hình.
Trương Vân thấy Tiêu Chiến cười vô cùng vui vẻ, lại nhìn sang con trai nhà mình, chợt phát hiện mỗi lần thứ khốn nạn kia cười càng tươi thì con trai mình càng khó chịu âm trầm.
"Sao lại như thế?" Trương Vân hoang mang lo sợ lén hỏi nhỏ Vương Thịnh Khang.
Vương Thịnh Khang nhìn bà vợ sở hữu cả IQ lẫn EQ đều thấp dưới mức âm điểm nhà mình, không khỏi thở dài thườn thượt.
"Rất xinh đẹp, rất tuyệt vời!" Camera man gật đầu ra hiệu với Tiêu Chiến: "Chúng ta add wechat đi.
Nếu cậu đặc biệt thích bức ảnh nào thì cứ nói một tiếng, tôi sẽ rửa bức ảnh đó ra cho cậu."
"Cảm ơn." Tiêu Chiến nói cảm ơn sau đó add wechat với camera man, đợi quay đầu lại nhìn Vương Nhất Bác thì phát hiện chú Vương còn đứng yên tại chỗ, nhìn bộ dáng giống như muốn đại chiến thêm mấy trăm tấm nữa vậy.
"Chú Vương có mệt không?" Tiêu Chiến quan tâm hỏi han.
Lúc trước bác sĩ Moise nói cậu nên rủ chú Vương tham gia một vài hoạt động thú vị hằng ngày, cũng không biết hoạt động hôm nay có quá sức đối với chú hay không.
Vương Nhất Bác nhìn thoáng qua vợ chồng nhà họ Bạch đứng cách đó không xa, sau đó lắc đầu.
"Tiêu Chiến." Bạch Sùng Đức đứng chờ nãy giờ thấy hai người chụp hình xong thì uyển chuyển hỏi cậu có thể chụp với bọn họ mấy tấm hay không.
Tiêu Chiến nắm tay Vương Nhất Bác, gật đầu đồng ý.
Dì Triệu và Bạch Tiêu đi tới đây, Vương Nhất Bác muốn lùi qua một bên nhưng bị Tiêu Chiến giữ chặt lại.
"Chú Vương, chúng ta cùng nhau chụp đi."
Vẻ mặt của cậu thiếu niên cố chấp một cách đáng yêu, Vương Nhất Bác im lặng một lát rồi nhìn về phía vợ chồng nhà họ Bạch.
Dì Triệu không khỏi mỉm cười, vẫy tay với Vương Nhất Bác: "Nhất Bác tới đây cùng chụp một tấm nào."
- -------------------
Gần đây tôi có đọc được một vài bình luận nói chi tiết Tiêu Chiến sống ở mạt thế trước khi xuyên sách có phần dư thừa không cần thiết nên tôi muốn nói là chi tiết này không dư thừa chút nào đâu.
Cái này xem như phục bút tác giả chôn trong vào truyện, đợi sau này sẽ được tác giả từ từ gỡ rối..