Ngoại hình khí chất của ông chú đều xuất sắc, cho dù không cười cũng đẹp hết chỗ chê.
Ảnh chụp xong dán lên giấy chứng nhận kết hôn, đóng con dấu nổi, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác mỗi người một cuốn, đỏ rực rỡ.
"Tốt, tốt lắm." Ông cụ Vương hiếm khi thoải mái, cười tới mức nếp nhăn trên mặt nhiều hơn một chút.
Tiêu Chiến nhét sổ đỏ vào túi, chỉ thấy chàng tiên bên cạnh mình cầm chứng nhận kết hôn cụp mi mắt không lên tiếng, hàng mi đen dài như lông quạ hơi cong lên, không thấy rõ biểu cảm.
"Chỗ này không phải là môi trường quen thuộc của cậu chủ, ở đây lâu sẽ khiến cậu chủ thấy khó chịu." Thư ký Lý khẽ nói với Tiêu Chiến: "Chúng ta phải đưa cậu chủ về nhà trước."
Tiêu Chiến đứng dậy, nắm bàn tay hơi lạnh của Vương Nhất Bác như cầm một món báu vật dễ vỡ, từng bước một bước ra nhà chính của nhà họ Vương, tiến vào chiếc Land Rover limousine.
Ông cụ Vương và thư ký Lý không yên lòng đi theo.
Mặc dù là xe limousine nhưng chỉ có năm ghế ngồi.
Thư ký Lý thành công đuổi tài xế xuống xe, tự mình cầm tay lái, ông cụ Vương ngồi vào ghế lái phụ, vừa ngồi vào xe đã điều chỉnh gương chiếu hậu để có thể dễ dàng nhìn hai chú rể rõ ràng hơn.
Chiếc xe nổ máy, Tiêu Chiến cẩn thận đặt bàn tay về bên cạnh Vương Nhất Bác, còn nghiêm túc duỗi từng ngón tay ra.
Lần đầu tiên gặp mặt đã bảo là không chiếm tiện nghi rồi, vậy thì phải giữ lời hứa.
Mặc dù không rõ Vương Nhất Bác bị ông cụ Vương lừa tới nơi này bằng cách nào, nhưng Tiêu Chiến thật lòng cảm ơn vì anh đã đến, cùng với cái hơi nghiêng người lúc chụp ảnh.
Trong mắt người chung quanh chỉ là động tác rất đơn giản, nhưng có lẽ đó là kết quả mà anh đã cố gắng kháng cự sự khó chịu khi đối mặt với người lạ, sự bất an khi ở một nơi lạ lẫm, cố gắng hết khả năng của mình để phối hợp với cậu.
"Vất vả cho anh rồi." Tiêu Chiến nghiêng người, nhẹ giọng nói cảm ơn: "Anh cần gì thì tôi cũng sẽ cố gắng hết sức giúp đỡ anh."
Người bên cạnh không hề nhúc nhích.
Tiêu Chiến ngẩng đầu lên, vừa lúc đối diện với con ngươi nhìn xuống của Vương Nhất Bác.
Thân là một người đàn ông, đôi mắt xinh đẹp cỡ này tuyệt đối là phạm luật.
Tiêu Chiến theo tầm mắt của anh nhìn xuống dưới thì chợt phát hiện hình như tầm mắt của Vương Nhất Bác hơi nghiêng, điểm cuối là trên người mình.
Tiêu Chiến vẫn không tin xê dịch sang bên cạnh một chút, chỉ thấy Vương Nhất Bác khẽ ngước mắt lên, thật sự di chuyển theo mình!
Nhưng tầm mắt không phải dừng trên mặt Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến nghi hoặc sờ mặt mình, không biết rốt cuộc điểm nào trên người mình thu hút đối phương.
Tiêu Chiến liên tục thay đổi vị trí, thông qua nhiều lần định vị, cuối cùng phát hiện ánh mắt của Vương Nhất Bác tập trung ở chỗ xương quai xanh của mình.
Tiêu Chiến cúi đầu nhìn, trên sơ mi trắng 9.9 tệ free ship cũng không dính bất kỳ vết bẩn nào, nhưng vì khuy áo quá lớn nên có hai khuy áo sắp bị bung ra.
Chẳng lẽ là vì cái này?
Tiêu Chiến nửa tin nửa ngờ cài lại khuy áo, khi ngẩng đầu lên thì phát hiện ánh mắt của Vương Nhất Bác vẫn dừng trên người mình.
Tiêu Chiến lại cúi đầu xuống, bồi hồi trên áo sơ mi trắng hồi lâu, chợt phát hiện một vấn đề mà mình đã nhận ra từ sáng sớm.
Hai bên cổ áo của áo sơ mi không đổi xứng, cổ áo bên trái hơi cao một chút, cổ áo bên phải lại hơi thấp một chút.
Chỉ có hai bên cổ áo mà làm đến mức so le thế này thì cũng không dễ dàng gì đâu.
Khi đó Tiêu Chiến còn rất tự tin, có thể dùng ưu thế nhan sắc để người khác xem nhẹ chút khuyết điểm này, bởi vì lúc chụp ảnh nghiêng người nên ngay cả thợ chụp ảnh cũng không chú ý tới điểm đó.
Nhưng hiển nhiên Vương Nhất Bác không phải là người bình thường.
Tiêu Chiến đang suy nghĩ nên làm thế nào để hai bên cổ áo trông chỉnh tề một chút thì thấy một bàn tay thon dài như ngọc nâng lên, nhẹ nhàng kéo cổ áo bên trái của cậu.
Khuy áo sơ mi quá lớn, động tác này làm từ góc độ chuẩn tới mức cứ như đả thông nhâm đốc nhị mạch của khuy áo, ba cái khuy áo liên tiếp bị bung ra, khuy áo thứ tư đang bồi hồi giữa bị bung ra hay không bị bung.
Cả cái áo sơ mi này chỉ có năm cái cúc áo mà thôi, dù gì giá tiền của nó cũng nằm ở đó.
Lồng ngực trắng nõn của thiếu niên lộ ra, Vương Nhất Bác vẫn giữ nguyên tư thế kéo cổ áo không nhúc nhích, ánh mắt ngưng trệ một lát rồi nhanh chóng gom cổ áo lại, bàn tay hơi lạnh che khuất ngực của Tiêu Chiến.
Vương Nhất Bác vóc dáng cao, bàn tay cũng lớn, làn da trắng sứ càng làm tôn lên màu da trắng mịn của thiếu niên, cứ như thể chỉ cần xoa nắn một chút sẽ để lại dấu ấn.
Tiêu Chiến không dám cựa quậy, sợ chỉ cần hô hấp một chút sẽ khiến lồng ngực của mình dán lên lòng bàn tay của người đàn ông.
Tiếng hít hà truyền tới từ ghế trước.
Thư ký Lý còn chưa kịp nhìn xem đằng sau đã xảy ra chuyện gì thì bị ông cụ Vương đã quát một tiếng, gương chiếu hậu cũng bị ông cụ vỗ nghiêng sang một bên.
Thư ký Lý không hiểu ra sao, đạp chân thắng khiến Tiêu Chiến suýt nữa văng ra ngoài.
Bàn tay trước ngực rất vững vàng, ngăn cản Tiêu Chiến bị ngã về phía trước, thuận thế đẩy ra sau khiến Tiêu Chiến tựa đầu vào lòng người đàn ông, vẻ mặt mờ mịt.
"Ông chủ?" Giọng thư ký Lý mang theo tội nghiệp và khó hiểu.
"Tôi quên mất còn đang ở trên xe, xin lỗi khụ khụ." Ông cụ Vương lau mặt già một phát, điều chỉnh lại gương chiếu hậu, trong đôi mắt tang thương mang theo một chút vui mừng.
Con à, còn đang trên xe đấy nhé, đừng xằng bậy.
Gương mặt Tiêu Chiến nóng ran, vội vàng ngồi dậy, túm lấy áo sơ mi xê dịch sang bên cạnh.
Thư ký Lý lặng lẽ nhìn gương chiếu hậu, khởi động xe một lần nữa.
Ông cụ Vương giả vờ nhìn ra ngoài cửa sổ xe, lần đầu tiên cảm thấy mình hơi dư thừa.
Vốn dĩ còn lo lắng hai đứa bé không thể chung sống hòa bình với nhau, bây giờ xem ra mình lo lắng dư thừa quá rồi.
Thấy hai người đằng trước đều nhìn chỗ khác, Tiêu Chiến mới cẩn thận buông bàn tay đang túm vạt áo sơ mi, cúi đầu nhìn thì thấy chất lượng vải rất tệ, nếp nhăn vô cùng rõ ràng, cúc áo màu trắng chỉ được may bằng mấy sợi chỉ đã chênh vênh sắp đứt.
Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn Vương Nhất Bác, ánh mắt của đối phương vẫn dừng lại trên người mình.
Lần này là hai tay duỗi tới, khớp ngón tay rõ ràng, ngón tay thon dài.
Một bàn tay cầm cúc áo sắp đứt chỉ, một tay khác kéo vạt áo, vừa nhẹ nhàng vừa cẩn thận cài lại với nhau, cứ như đang đền bù sai lầm của mình.
Tiêu Chiến hơi kinh ngạc, bỗng dưng trong lòng dâng lên chút ấm áp.
Đối mặt với Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến ngồi thẳng người, cúi đầu nhìn bàn tay đẹp như tác phẩm nghệ thuật ấy đang cài từng chiếc cúc áo lại cho mình.
Cách lớp vải mỏng tang của áo sơ mi, khớp ngón tay cọ xát với lồng ngực của Tiêu Chiến, hơi nhột, Tiêu Chiến ngượng nghịu bóp vành tai của mình.
Mình từng cài cúc áo cho rất nhiều người, bạn bè hồi còn nhỏ, đồng đội bị thương cánh tay trong căn cứ, hai đứa con của mình, thậm chí là chồng trước say xỉn về nhà.
Nhưng đây là lần đầu tiên có người cài cúc áo cho mình.
Thì ra là cảm giác này.
Tiêu Chiến khẽ mím môi, hai tay không biết nên đặt ở đâu mới được.
Muốn sờ chóp mũi để bớt căng thẳng, ai ngờ vừa khoát tay thì một chiếc cúc áo vốn đã cài xong lại thành công trượt ra khỏi vạt áo.
Hai tay trước ngực khựng lại, Tiêu Chiến ngẩng đầu, cẩn thận nhìn biểu cảm của Vương Nhất Bác.
Không nổi giận, cũng không mất kiên nhẫn, chỉ tiếp tục cài cúc áo đã bị trượt ra, mặt mày lạnh nhạt.
Bốn chiếc cúc áo đều trở về vị trí cũ, Vương Nhất Bác cũng ngồi về tại chỗ, tựa lưng vào ghế dựa da thật, nhắm mắt dưỡng thần.
So với Vương Nhất Bác mệt mỏi, Tiêu Chiến càng muốn tin rằng anh không muốn nhìn thấy hai bên cổ áo không chỉnh tề của mình nữa.
Bàn về việc hội chứng OCD bị bức tử bằng cách nào.
Chiếc xe chạy đến trước biệt thự hôm qua.
Không cần người khác dắt, Vương Nhất Bác đứng dậy nhanh chóng tiến vào biệt thự, lập tức lên tầng hai.
Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn bóng lưng Vương Nhất Bác biến mất, sau đó mới đi theo ông cụ Vương trở lại phòng khách tầng một.
Thím Dương cười tủm tỉm bưng nước trà tới, Tiêu Chiến chú ý thấy hôm nay bà ấy còn đeo một chiếc tạp dề màu đỏ thẫm.
"Tiêu Chiến à, từ hôm nay về sau nơi này chính là nhà con." Tâm trạng của ông cụ Vương rất vui vẻ: "Đồ dùng hằng ngày gì đó, ba đã kêu Tiểu Dương chuẩn bị hết cho con rồi.
Tối nay cơm nước xong con đừng về nữa, ở lại đây làm quen với Nhất Bác đi."
"Sáng mai con có tiết." Tiêu Chiến ngượng nghịu gãi đầu: "Nếu ở lại đây thì sẽ hơi bất tiện lúc đi học."
"Chuyện này con không cần lo." Ông cụ Vương vung tay lên: "Ba đã sớm nghĩ tới chuyện này."
Thư ký Lý tiến lên, lấy một hộp quà nhỏ từ túi áo trong mở ra trước mặt Tiêu Chiến.
Một chiếc chìa khóa xe lẳng lặng nằm trong hộp quà, còn cẩn thận thắt nơ bướm.
Tiêu Chiến nhận lấy hộp quà, phát hiện còn có một tờ giấy nhỏ viết một chuỗi con số đặt bên cạnh.
"Coi như đây là quà tân hôn mà ba tặng con.
Không phải là xe xịn gì đâu, để tránh gây ra phiền phức cho con lúc đi học." Vẻ mặt ông cụ Vương hiền lành.
"Ba biết con chưa thi bằng lái xe nên trên tờ giấy này là phương thức liên lạc, là một tài xế đã có tay nghề lái xe hai mươi năm.
Vương thị trả tiền lương cho cậu ta, sau này cậu ta sẽ lái xe cho một mình con, muốn gọi lúc nào cũng được."
Tiêu Chiến hơi sững sờ.
Kiếp trước mình đã sinh hai đứa bé mà vẫn phải chen chúc trên xe buýt trên tàu điện ngầm, kiếp này... ngay cả xe riêng cũng có nhanh đến mức này à?
Có cả tài xế riêng nữa chứ...
Cứ y như đang nằm mơ vậy.
"Ba biết con đi học bận rộn, nhưng Nhất Bác cũng cần con." Giọng ông cụ Vương ôn hòa: "Đành phải làm con vất vả một chút, cần gì thì cứ nói với ba là được."
"Cảm ơn..." Tiêu Chiến muốn nói cảm ơn, nhưng trong lúc nhất thời không biết nên gọi là ông hay là kêu ba như Vương Nhất Bác.
"Phải rồi." Ông cụ Vương lấy một bao lì xì đỏ từ túi áo ngực, thoạt nhìn rất mỏng, không có sức nặng chút nào.
"Tiền sửa miệng." Ông cụ Vương cười tủm tỉm lắc lư bao lì xì.
Tiêu Chiến rất biết điều, lập tức nhận lấy ly trà mà thím Dương mang tới, cúi đầu dâng trà cho ông cụ Vương: "Ba, mời ba uống trà."
"Ừ!" Ông cụ Vương vui vẻ đáp lời, tiếp nhận ly trà mà Tiêu Chiến bưng tới uống một ngụm lớn rồi mới đưa ly cho Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến đặt ly trà lên bàn, nhìn lại thì thấy ông cụ Vương đang lau nước mắt, hơi nghẹn ngào.
"Ba chưa từng nghĩ mình có thể uống trà sửa miệng ở chỗ Nhất Bác." Ông cụ Vương lau nước mắt, đưa bao lì xì qua.
"Con à, ngay cả lễ cưới cũng không thể cho con, thật sự khiến con chịu thiệt."
"Không sao đâu ba." Tiêu Chiến nhận lấy bao lì xì, tâm trạng vô cùng vui vẻ.
Kiếp trước mình với Vương Thành Hoàn chẳng những có tiệc đính hôn mà còn có một lễ cưới long trọng phiền phức, nhưng làm thế thì có ích lợi gì?
Chẳng qua là bận rộn tới mức xây xẩm mặt mày, sau đó còn phải nhìn gương mặt xụ xuống của mẹ chồng trước mà thôi, chồng trước càng không thật sự yêu cậu chỉ vì một lễ cưới, nên chán ghét thì vẫn chán ghét.
"Tiệc nhà tối nay, Nhất Bác không thể tham dự, chỉ có thể để con thiệt thòi đi một mình." Ông cụ Vương thương tiếc nhìn cậu thiếu niên: "Không nhận ra người khác cũng không sao, con không cần lấy lòng họ.
Nếu ai dám nói móc trước mặt con thì ba sẽ làm chủ cho con."
Tiêu Chiến ngoan ngoãn gật đầu.
Nhà họ Vương rất đông người.
Mặc dù không tổ chức lễ cưới, nhưng chuyện quan trọng như kết hôn thì đương nhiên phải có tiệc nhà.
Ông cụ Vương và thư ký Lý rời đi trước.
Tiêu Chiến mở bao lì xì, phát hiện bên trong là một tấm thẻ tín dụng màu bạc trắng.
Thấy thiếu niên ngẩn người trước thẻ tín dụng, thím Dương mỉm cười giải thích: "Ông chủ cho con cháu nhà họ Vương tiền tiêu vặt đều sẽ dùng thẻ tín dụng, nhưng mà hạn mức khác nhau, không cần cậu trả tiền đâu, cậu cứ yên tâm tiêu xài là được."
Cách phát tiền tiêu vặt của người giàu mà cũng khác lạ như vậy.
Tiêu Chiến quan sát tấm thẻ: "Vậy thì thẻ của con có hạn mức là bao nhiêu?"
"Bình thường ông chủ cho con cháu nhà họ Vương đều là thẻ vàng, hạn mức khoảng chừng năm mươi ngàn tệ.
Thẻ của cssuj là thẻ bạch kim, hạn mức có thể đạt tới năm trăm ngàn tệ." Thím Dương nhìn vòng tay đang rung trên cổ tay mình.
"Thím có chuyện gì ạ?" Tiêu Chiến chú ý thấy vòng tay của thím Dương.
"Đây là đồng hồ báo thức, nhắc nhở thím đã đến giờ uống thuốc của cậu chủ." Thím Dương cũng không kiêng dè mà dẫn Tiêu Chiến tới trước tủ làm mát, đối chiếu với đơn thuốc đổ từng loại thuốc theo số lượng.
"Mấy thứ này... đều là thuốc gì vậy?"
Trên chai thuốc toàn là tiếng Anh, Tiêu Chiến đọc mãi mà không có thành quả gì.
"Đây là do bác sĩ kê đơn, dùng để bồi bổ thần kinh, còn có một ít thuốc có thể xúc tiến tăng adrenaline." Thím Dương bỏ thuốc vào đĩa nhỏ, sau đó rót một ly nước ấm.
Nhìn một đĩa thuốc nhỏ, Tiêu Chiến hơi hoảng hốt.
Đống này còn nhiều hơn cả đồ ăn kèm trong quán mì thịt bò, nếu là người ăn ít thì uống thuốc với nước xong có khi đã lửng dạ rồi.
Tác giả:
Tiêu Chiến: Đại Lang uống thuốc đi, he he.
Vương Nhất Bác: ....