"Sao về nhà mẹ đẻ cũng không nói với tôi một tiếng thế?" Giọng Vương Thịnh Khang vẫn như trước, ông ta ngồi bên cạnh Trương Vân, giống như người lúc trước nói với bà ta những lời kia không phải là ông ta vậy.
Trương Vân nuốt nước miếng, không nhìn ông ta mà nhìn sang chỗ khác.
"Còn, còn không phải bởi vì Thành Hoàn càng lúc càng hờ hững với tôi sao, bây giờ còn không thèm gọi "Mẹ"."
Trương Vân suy nghĩ thần thái và giọng điệu ngày trước của mình, hơi ưỡn ngực, đề cao âm lượng.
"Chẳng lẽ một Trình Thịnh, một Tiêu Chiến còn chẳng bằng người mẹ là tôi đây hay sao!"
Vương Thịnh Khang im lặng đánh giá Trương Vân, giơ tay an ủi: "Chỉ là mấy đứa nhỏ nhất thời nghĩ chưa thông thôi, bà cho nó thêm chút thời gian là ổn rồi."
Trương Vân quay đầu lại nhìn người chồng yếu đuối, nhát gan ngày xưa, nhớ tới đường lui ba mẹ chuẩn bị cho mình, nhớ tới những lời nói với Tiêu Chiến ngày hôm qua, chút dũng cảm chợt nhảy lên trong ngực.
"Tôi về nhà mẹ đẻ lâu như vậy mà ông cũng không biết gọi điện thoại cho tôi hỏi thăm gì cả, bây giờ còn không biết xấu hổ đến đây hỏi vì sao tôi về nhà mẹ đẻ ư!"
Trương Vân trở lại tính đanh đá lúc trước, bắt bớ lỗi mắng Vương Thịnh Khang: "Tôi thấy trong lòng ông căn bản không có người vợ này, không có cái nhà này!"
Vương Thịnh Khang tỏ vẻ tủi thân: "Tôi cũng không muốn làm phiền bà lúc bà đang không vui, có ba mẹ vợ ở bên cạnh bà tôi còn có gì không yên tâm nữa."
"Hừ." Trương Vân ép bản thân động não, dẫn dắt đề tài.
"Tôi về nhà mẹ đẻ cũng uổng công, tôi nói với ba mẹ là tôi chịu ấm ức, vậy mà bọn họ cũng không giúp đỡ tôi!" Trương Vân giả bộ rất bức xúc, nói: "Bây giờ Thành Hoàn không nhận tôi thì bọn họ cũng có trách nhiệm!"
"Ba mẹ vợ ở xa, làm sao biết được chuyện này." Vương Thịnh Khang nói đỡ cho hai vợ chồng già, ra dáng đức hạnh tốt: "Chủ yếu vẫn là Tiêu Chiến, là do nó ngầm châm ngòi, nếu không chuyện cũng sẽ không đến nước này."
Quả nhiên vẫn nhắc đến Tiêu Chiến.
Trương Vân giật thót.
"Đúng rồi." Trương Vân vờ tỏ ra bình tĩnh nói: "Chẳng phải lúc trước ông nói muốn giải quyết mâu thuẫn thì phải bắt đầu từ bên trong bọn họ sao? Ông nghĩ ra cách gì rồi?"
Vương Thịnh Khang mỉm cười, đột nhiên kéo tay Trương Vân.
Trương Vân theo bản năng run lên, nhìn thấy Vương Thịnh Khang nhìn qua thì nhanh chóng phản ứng lại, phủi tay Vương Thịnh Khang ra.
"Vợ chồng già cả rồi!" Trương Vân ổn định lại giọng nói: "Nói chuyện thì nói đi, tự nhiên nắm tay, ông không buồn nôn à!"
"Tôi chỉ muốn đưa bà đi xem." Vương Thịnh Khang vô tội nói: "Mấy ngày nay bà đi tôi cũng không rảnh rỗi mà."
Trương Vân giơ tay lên: "Đi là được rồi, tôi đi theo ông."
Vương Thịnh Khang cười, đi trước dẫn đường, Trương Vân cuống quít chùi tay mình lên quần áo, đi theo Vương Thịnh Khang ra ban công lớn.
Chỗ này được Vương Thịnh Khang trồng rất nhiều hoa cỏ, bình thường Trương Vân cũng lười quan tâm, chỉ cảm thấy chồng mình còn chưa về hưu đã sống cuộc sống của người già.
Vương Thịnh Khang chỉ cho Trương Vân xem một chậu hoa màu vàng nhạt: "Bà nhìn xem chậu hoa này thế nào?"
Trương Vân suy nghĩ một lúc lâu nhưng vẫn không nhìn ra chậu này là giống hoa gì.
Chẳng lẽ loại hoa này có thể làm người ta sinh non?
"Ba xuất viện rồi, tôi nghĩ chúng ta cũng nên đưa qua đó chút đồ, qua đây xem đi." Vương Thịnh Khang nói xong lại khiến cho Trương Vân một lần nữa chìm trong hoang mang.
"Tôi nói với ông chuyện Tiêu Chiến, ông lại đột nhiên muốn tặng hoa cho ba ông, đây là cái kiểu nói gì thế!" Trương Vân nhíu mày, hơi không kiên nhẫn.
"Bà không hiểu." Vương Thịnh Khang cười nói: "Bà làm theo lời tôi nói là được rồi."
"Ba vẫn luôn thiên vị Tiêu Chiến, vậy mà bây giờ ông còn muốn cho ông ta chậu hoa lớn như vậy." Trương Vân không hài lòng: "Ông làm gì mà thần bí thế, nếu hôm nay ông không nói rõ ràng với tôi thì còn lâu tôi mới đưa hoa cho ông già kia!"
"Làm chuyện gì cũng phải chú ý không để lộ dấu vết, có nhân ắt có quả." Vương Thịnh Khang cười nói: "Bà đừng xem thường chậu hoa này, đây chính là loài hoa quý mang từ nước ngoài về, dễ kíƈɦ ŧɦíƈɦ..."
Vương Thịnh Khang không nói thẳng, mà chỉ sờ lên ngực mình.
Trương Vân sửng sốt, lập tức hiểu ra.
Vốn dĩ ông cụ Vương đã có bệnh tim trong người, bây giờ lại bệnh nặng mới khỏi, nếu như đưa chậu hoa này qua thì tám phần là sẽ bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ phát bệnh tim.
"Thế..
chuyện này thì liên quan gì đến Tiêu Chiến?" Trương Vân khó hiểu.
Vương Thịnh Khang đảo mắt nhìn một vòng xung quanh, sau đó quay sang nói nhỏ với Trương Vân.
"Ban đầu chậu hoa này sẽ chỉ làm cho ông cụ mệt mỏi, thích ngủ, tinh thần uể oải, hơn nữa ba bị cao huyết áp, bác sĩ có kiểm tra cũng sẽ chỉ khám ra là do bệnh về tim mạch.
Bà không cần lo sẽ bị lộ, chờ ba vừa xuất hiện dấu hiệu tôi sẽ nói cho bà biết bước tiếp theo làm như thế nào."
Mí mắt Trương Vân giật giật, suy nghĩ một lúc rồi gật đầu.
Cúc áo trên quần áo Trương Vân là thiết bị nghe trộm, Tiêu Chiến đang học tiết thể dục, xem bạn học cùng lớp chạy bộ, còn mình thì vừa đi bộ ở vòng ngoài, vừa lỗ tai nhét tai nghe bluetooth.
"Bạn học kia đừng có ngừng, chạy đi!" Thầy thể dục đi tới động viên Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến yên lặng kéo đồ thể dục của mình lên, cười ngại ngùng nhìn thầy thể dục.
Thầy thể dục nhìn cảnh tượng trước mắt ngây người mất hai giây, chỉ khán đài bên cạnh sân thể dục: "Em tên Tiêu Chiến phải không? Đi ra kia ngồi đi, sau này em có thể không cần học tiết thể dục, thầy cho em đủ điểm đạt."
Lúc trước người nhà sinh viên này đã thông báo tình huống của em này với lãnh đạo nhà trường, hầu như mấy giáo viên dạy thay đều biết, dựa theo "Quy định quản lý sinh viên" thì sinh viên cũng có quyền kết hôn sinh con, bên phía nhà trường cũng tỏ vẻ ủng hộ.
"Cảm ơn thầy." Tiêu Chiến cúi người cảm ơn, thầy thể dục hoảng hốt lùi về sau một bước: "Đứng vững, đứng cho vững!"
Tiêu Chiến ngồi xuống trên khán đài bên cạnh, lấy di động ra, tải file ghi âm mới thu lúc nãy xuống, chia sẻ cho Vương Nhất Bác.
Quả nhiên Vương Thịnh Khang không đi con đường bình thường, hoặc là nói, ông ta muốn một đá ném trúng hai chim, vừa hại ông cụ Vương, cũng vừa giáng một đòn nặng nề cho Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến cúi đầu bắt đầu cân nhắc, loài hoa quý đến từ nước ngoài, chắc chắn không phải là thứ Vương Thịnh Khang có thể dễ dàng có được, có phải chứng minh sau lưng Vương Thịnh Khang có người âm thầm giúp đỡ ông ta, cung cấp tất cả những gì ông ta yêu cầu?
Ngoại trừ Tôn Kiều Lan kia ra thì thật sự Tiêu Chiến không thể nghĩ ra người nào khác.
Nhưng người mẹ ruột này của Vương Thịnh Khang vẫn luôn không lộ mặt, thật sự giống như tất cả mọi chuyện không liên quan đến mình, dựa vào mấy file ghi âm kia là đã nắm được thóp của Vương Thịnh Khang, nhưng người sau lưng ông ta thì vẫn không đau không ngứa.
Trương Vân và Vương Thịnh Khang bàn với nhau buổi chiều sẽ đi thăm ông cụ Vương, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác liền gửi tin qua, chuẩn bị đi gặp ông cụ Vương trước bọn họ một bước.
Giữa trưa tan học, sau khi Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác gặp nhau thì đi thẳng đến nhà tổ, lần này ông cụ Vương thật sự không dậy nổi, nghe Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác tới thăm thì rất vui vẻ.
Tiêu Chiến đưa báo cáo kiểm tra mới nhất cho ông cụ Vương làm quà, ông cụ nhìn hình của hai đứa nhỏ mà cười không khép miệng lại được.
"Ba, còn một việc nữa." Tiêu Chiến nhìn thoáng qua người giúp việc và hộ lý, ông cụ Vương lập tức hiểu ý, kêu bọn họ đi ra ngoài.
Tiêu Chiến để ông cụ Vương bình tĩnh lại, sau đó phát đoạn ghi âm kia.
Ông cụ Vương nghe tới đoạn Vương Thịnh Khang nói "chờ ba vừa xuất hiện dấu hiệu" thì liên tục ho khan, vẻ chấn động trong mắt không thể che giấu được.
"Lúc trước Trương Vân bị Vương Thịnh Khang dụ dỗ làm không ít chuyện, cũng may bà ta đã nhận kịp ra trước khi tạo ra sai lầm quá lớn, nên đến nói những chuyện đó với bọn con, ban đầu con cũng không tin, nhưng bây giờ không tin cũng không được." Tiêu Chiến nhìn ông cụ Vương.
"Ba, nếu như ba không tin thì có thể chờ đến chiều nay, bọn họ tới tặng hoa cho ba là ba sẽ hiểu." Tiêu Chiến nói ra rõ ràng.
"Con nghi ngờ ông ta có liên quan đến Tôn Kiều Lan, thậm chí còn liên quan chặt chẽ hơn cả Vương Đóa Đóa.
Con cảm thấy lúc này chúng ta có thể lôi ra người đứng sau lưng bọn họ."
"Thịnh Khang nó...!Sao nó có thể..."
Ông cụ Vương không thể hiểu nổi, trong lòng vô cùng đau đớn, nói tiếp:
"Ba vẫn luôn cho rằng nó là đứa trẻ thật thà, chẳng qua chỉ hơi ngu dốt
một chút..."
Vương Thịnh Khang thật thà? Còn ngu dốt nữa?
"Ba..." Tiêu Chiến vừa định phản bác thì Vương Nhất Bác đã giơ tay ý bảo Tiêu Chiến bình tĩnh.
"Chiến Chiến, để anh nói chuyện với ba." Vương Nhất Bác trấn an cậu thiếu niên trước mặt, kêu Tiêu Chiến ra khỏi phòng thả lỏng một chút.
Tiêu Chiến ngồi trên sofa ngoài phòng khách, nhìn người giúp việc đi tới đi lui, cẩn thận nghĩ lại thì thấy cũng phải.
Nói sao thì mình cũng là người nhà họ Bạch, nói nhiều sẽ làm cho ông cụ Vương có tâm bệnh.
Chuyện dơ bẩn của con trai ruột nên để một người con ruột khác nói ra thì tốt hơn.
Mình có hơi vội vàng rồi.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận điểm này Tiêu Chiến liền ngồi trên sofa bắt đầu nhởn nhơ khoái chí bấm điện thoại, khoảng nửa tiếng sau thì Vương Nhất Bác ở trong phòng đã đi ra, ngồi xuống bên cạnh Tiêu Chiến, nắm tay câu.
"Sao rồi anh Vương?" Tiêu Chiến cười tít mắt sà qua, tuy rằng miệng hỏi nhưng trong lòng lại yên tâm trăm phần trăm khi chú làm việc.
Vương Nhất Bác chưa từng làm mình thất vọng bao giờ.
"Ba biết rồi, sẽ phối hợp với chúng ta." Vương Nhất Bác hờ hững nói, rồi đưa tay ôm lấy Tiêu Chiến, đôi mắt đen như mực thờ ơ đảo qua hướng phòng ngủ của ông cụ Vương, sau đó trở lại trên người cậu thiếu niên trong lòng mình.
"Ông xã, em phát hiện gần đây anh nói chuyện trôi chảy hơn rồi." Tiêu Chiến cong mắt cười, hôn lên khoé môi Vương Nhất Bác, vì ở nhà tổ nên cậu cũng không dám làm càn.
"Chiến Chiến, dạy giỏi." Vương Nhất Bác cúi đầu cụng lên chóp mũi Tiêu Chiến, nhẹ nhàng cọ cọ.
Tiêu Chiến bị cọ ngứa cười hì hì tránh né, suýt chút nữa đã hắt xì.
"Đói bụng không?" Vương Nhất Bác đưa tay ra dịu dàng sờ lên bụng Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến liên tục gật đầu, vì để kịp đến nói chuyện này với ông cụ Vương mà hai người, à không, bốn người bọn họ vẫn chưa ăn cơm.
"Chúng ta đi." Vương Nhất Bác không quan tâm đến ánh mắt những người giúp việc bên cạnh, quang minh chính đại bế Tiêu Chiến lên, đi thẳng ra khỏi nhà tổ.
Tiêu Chiến ôm cổ Vương Nhất Bác, thò đầu nhìn ra phía sau: "Không cần nói với ba một tiếng à?"
"Không cần." Vương Nhất Bác rũ mắt nhìn thiếu niên trong lòng.
"Anh là người nắm quyền nhà họ Vương, ở nhà họ Vương, em muốn làm gì, hay không làm gì, đều được cả."
Tiêu Chiến nhìn người đàn ông đang ôm mình, trong nháy mắt đó trái tim cậu chợt nhảy lên liên hồi.
Một năm trước người đàn ông này còn ngồi dưới đất ở trước bồn rửa mặt, đuôi mắt ướŧ áŧ, tay ấn vào dạ dày, môi trắng bệch, lòng bàn tay lạnh lẽo, không nói nên lời.
Bây giờ anh đã có thể ôm cậu, nói với cậu ở địa bàn của anh cậu muốn làm gì thì làm.
Tiêu Chiến không nhịn được mà mỉm cười, nhịp tim cũng không thể khống chế mà tăng nhanh.
Chú đẹp trai ghê!
Trong phòng ngủ của nhà tổ, ông cụ Vương ngồi trên giường, ngón tay run rẩy, nhìn tấm ảnh gửi tới trong bưu kiện mà hít thở không thông.
Thời gian trên ảnh chụp là vào nửa năm trước, Vương Thịnh Khang, Vương Đóa Đóa và một người phụ nữ trung niên ngồi chung với nhau, Vương Thịnh Khang cười rất vui vẻ, đây là vẻ mặt mà ông ta chưa bao giờ lộ ra ở nhà họ Vương.
Tuy rằng tấm ảnh chỉ chụp được dáng vẻ người phụ nữ trung niên, nhưng ông cụ Vương không cần nhìn cũng có thể đoán ra đây là ai.
Bà ta tới rồi, 3 triệu năm đó căn bản không lấp đầy lòng tham của bà ta, mà còn muốn nhiều hơn nữa.