"hoang đường... thật là hoang đường mà..." Trịnh tiểu thư rên rỉ
Tiểu Nghiên ngồi ghế sofa đối diện cô chỉ im lặng. Bản thân hắn cũng biết sự việc này thật khó chấp nhận. Lát sau, Trịnh tiểu thư trầm ngâm:
"Tiểu Nghiên, chuyện này có chút kỳ lạ. Nhất thời ta không biết phải nghĩ như thế nào. Nếu nương nương của ngươi xuất hiện tại đây với một bộ trang phục triều Choseon thì chắc hẳn, Lâm tiên sinh cũng sẽ biết được bộ trang phục đó xuất hiện từ đâu. Lẽ nào ông ta không nghi ngờ?"
Cô hít một hơi rồi tự trả lời:
"chính ta ngay từ lúc đầu gặp ngươi, cũng đã có chút hoài nghi, nên đã đem giám định những món trên người của ngươi. Lẽ nào, Lâm tiên sinh cũng đã từng làm như vậy? chẳng lẽ, ông ấy cũng như ta, mềm lòng trước nhà ngươi, và muốn giúp nương nương ngươi tìm lại ngươi..."
Nhưng rồi cô lại lắc đầu "không đúng, là nương nương ngươi giả vờ mất trí nhớ, thì bà ấy sẽ chẳng tiết lộ thông tin về ngươi cho ông ấy biết..."
Tiểu Nghiên vội lên tiếng trước khi Trịnh tiểu thư trở nên rối rắm:
"tôi nghĩ, chúng ta có cách tìm ra sự thật"
"cách nào?"
"nương nương có nói với tôi, thỉnh thoảng cuối tuần người cũng được ra ngoài để mua sắm, dù có vệ sĩ đi theo trông chừng. Tôi đã hẹn với người vào cuối tuần này, tại trung tâm thương mại Anpha"
"à..." Trịnh tiểu thư gật đầu "nhưng ta nghĩ để ta tiếp cận bà ấy sẽ tốt hơn. Người của Lâm tiên sinh chắc hẳn nhận ra ta. Ngươi hãy cứ ở chỗ cà phê của tòa nhà đợi ta thôi"
Tiểu Nghiên cảm kích "cám ơn tiểu thư"
Trịnh tiểu thư chợt à lên, nhấc điện thoại gọi cho giáo sư Kim:
"giáo sư, trong vài tháng qua, bên Lâm tiên sinh có nhờ chúng ta giám định gì không?"
Giọng giáo sư ngạc nhiên "sao tiểu thư biết? đúng là hai tháng trước ông ta có nhờ viện nghiên cứu của chúng ta giám định một số nữ trang và một bộ trang phục. Mà không biết ông ta kiếm đâu ra được mấy món đắt giá đó nữa..."
Trịnh tiểu thư nhẹ nhàng "cám ơn giáo sư. Sáng mai, tôi muốn xem lại hồ sơ đó"
Rồi cô nói với Tiểu Nghiên "xem ra Lâm tiên sinh có thể đoán được ít nhiều thân phận của nương nương ngươi. Ông ta vốn là người giỏi về thẩm định tranh nên đã tự mình thẩm định bức tranh đó. Còn các loại khác, ông ta phải nhờ tới trung tâm giám định của chúng ta. Nếu đã vậy, ông ta tính làm gì?"
Tiểu Nghiên xen vào "tiểu thư, nếu nương nương giả vờ tạm thời mất trí nhớ, liệu ông ấy có nhờ tới bác sĩ để giúp không khôi phục lại trí nhớ đó không?"
Trịnh tiểu thư ồ lên "đúng vậy. Chắc chắn ông ấy sẽ nhờ đến bác sĩ để khôi phục trí nhớ cho nương nương ngươi. Vì nếu bà ấy không nhớ gì, ông ta sẽ không có cơ hội khẳng định được sự hoài nghi đó. Hơn nữa, chắc chắn ông ấy cũng muốn có thêm những món đồ quý giá khác nữa..."
Tiểu Nghiên lo lắng:
"vậy giờ chúng ta phải làm sao?"
"sáng mai, ta sẽ cho người dò hỏi việc chữa trị đó. Còn giờ, chúng ta phải nghỉ ngơi thôi..."
