Một người tiến đến bàn của Tiểu Nghiên và Chang thống lĩnh nhưng vì Tiểu Nghiên đang xoay lưng lại với cái cầu thang nên không để ý. Giọng của một người con gái nhẹ nhàng cất lên:
"công tử, bữa rượu này có thể để Nhật Khuê trả không?"
Tiểu Nghiên ngạc nhiên quay lại, hơi nhíu mày vì ngờ ngợ. Vị cô nương đó lên tức lên tiếng:
"công tử vừa nãy đã cứu tiểu nữ, mới đây đã quên rồi sao?"
"à" Tiểu Nghiên vội ấp úng "xin lỗi... là ta không để ý"
Nàng ta lại hỏi:
"tiểu nữ có thể ngồi chung được không, coi như là dùng chung rượu để tạờơn ân công"
"việc này... việc này..." Tiểu Nghiên bối rối nhưng Chang thống lĩnh đã lên tiếng:
"cô nương cứ tự nhiên"
Rồi hắn đứng lên nhường chỗ đối diện cho vị cô nương đó, sau đó dời qua bàn bên cạnh chủ tử mình.
Vị cô nương cảm ơn rồi ngồi xuống đối diện. Phía sau lưng là một a đầu đứng hầu. Nhìn vậy cũng đủ biết là vị cô nương này chắc cũng thuộc gia đình giàu có.
Nàng rót một chung rượu rồi nâng lên:
"xin mượn chung rượu này để tạ ơn cứu mạng khi nãy"
Tiểu Nghiên lúng túng nói:
"cô nương không cần khách sáo. Chỉ tình cờ cứu cô nương, không cần phải mang ơn"
Vị cô nương đó thoáng buồn, nói:
"chẳng lẽ công tử không nể mặt ta được sao?"
Tiểu Nghiên ngập ngừng trước cử chỉ nhã nhặn đó, thấy mình cũng hơi bất lịch sự, nên vội nâng ly lên, nói:
"vậy thì ta uống với cô nương. Nhưng xin cô nương đừng để trong lòng nữa. Chúng ta bèo nước gặp nhau, vậy thôi"
Rồi hắn trút cạn vào cổ họng.
Vị cô nương đó cũng uống cạn. Sau đó lại cúi đầu ngẫm nghĩ tại sao vị công tử này lại có thể dửng dưng trước nàng, trong khi từ trước đến giờ, biết bao người tìm trăm phương ngàn kế để tiếp cận nàng mà không được. Chẳng lẽ nhan sắc này cũng không thể làm động lòng vị công tử mắt phượng mày ngày này sao.
Chợt nàng nghe một giọng nói êm ái vang lên gần đó:
"Tiểu Nghiên"
Vị công tử trước mặt nàng vừa nghe giọng nói đó liền lập tức đứng dậy, bước qua cái bàn gần đó thi lễ:
"tiểu thư..."
Nhật Khuê bất giác nhìn theo, chợt thấy dao động. Vị tiểu thư đó dung nhan còn diễm lệ hơn nàng mấy phần, lại thập phần cao quý. Chỉ nghe giọng nói đó lại êm tai vang lên:
"ta muốn ăn cái loại kẹo hồ lô chi đó, ngươi đi mua cho ta"
Tiểu Nghiên thoáng ngẩn người, nhưng rồi lập tức tuân lệnh. Đi ngang Nhật Khuê, Tiểu Nghiên nói nhỏ: "xin thất lễ"
