Seoul.
Trịnh gia.
Trịnh phu nhân đọc chăm chăm tờ Nhật báo, miệng cứ liên tục xuýt xoa:
"ôi, Tú Nghiên nhà chúng ta lên báo nữa này. Trông không kém cạnh so với các diễn viên chuyên nghiệp. Có khi còn hơn nữa chứ"
Trịnh lão gia thì khiêm nhường hơn một chút, chỉ nói:
"ôi giào... Trịnh gia thì có ai mà không ưu tú chứ..."
Trịnh phu nhân lườm một cái:
"xem ra, có người đang hãnh diện vì cô con gái rượu tài giỏi lắm. Mà, ông có thấy dạo này, từ thần thái đến tính cách của Tú Nghiên nó đã thay đổi không?"
Trịnh lão gia trầm ngâm:
"ừ... tôi cũng thấy vậy. Ngoại hình thì cũng không thay đổi mấy, nhưng mà cái khí chất vương giả nó ngày càng lộ ra. Con gái chúng ta đã trưởng thành thật rồi"
Phu nhân cũng gật đầu:
"bữa rồi nó tham dự bữa tiệc vinh danh những doanh nhân thành đạt tại phủ tổng thống, mấy phu nhân khác cứ xuýt xoa khen ngợi nó. Thật, tôi cũng thấy hãnh diện. Nó không còn là đứa con gái kiêu ngạo và bướng bỉnh nữa rồi ông ơi..."
Giọng bà nghẹn đi vì xúc động. Trịnh lão gia cười:
"bà đó, khen con lên tới mây xanh. Thấy nó càng ngày càng trưởng thành như vậy, tôi cũng yên tâm mà giao lại tập đoàn Trịnh gia này cho nó"
Phu nhân ngạc nhiên:
"ông định thoái lui sao?"
"ừ... tôi đang nghĩ đến vấn đề đó... Trước đây, thấy tính cách nó kiêu ngạo và bốc đồng lại chỉ chú tâm đến văn hóa lịch sử gì đó, nên tôi mở công ty chuyên thẩm định đồ cổ đó, và giao cho nó quản lý cái Trung tâm văn hóa HQ để xem bản lĩnh của nó như thế nào. Chứ tập đoàn Trịnh gia có biết bao nhiêu mảng kinh doanh, cần gì phải lấn sân sang mấy cái nghiên cứu vớ vẩn đó"
"nhưng mà nó đã làm rất tốt. Đã được chọn là Đại sứ quảng bá văn hóa HQ, lại sắp được nhận thầu công trình phục chế các kiến trúc Choseon qui mô toàn quốc do đích thân tổng thống chỉ định. Tính ra, ở tuổi nó, như vậy là đã quá thành công..."
"hà.. hà... nhắc mới nhớ... cái vụ được chỉ định làm công ty đầu tư và phục chế các công trình Choseon có phần làm tôi kinh ngạc. Biết bao nhiêu viện nghiên cứu, rồi công ty khảo cổ có kinh nghiệm cả trăm năm... mà cũng bị nó đánh bại. Mà công ty và viện nghiên cứu của nó chỉ mới thành lập vài năm nay thôi chứ mấy..."
Phu nhân cười mãn nguyện:
"nghe nói, đích thân tổng thống thẩm định phương án phục chế mà tiểu thư nhà minh thực hiện, đồng thời cho các nhà nghiên cứu phản biện trực tiếp. Kết quả là tổng thống đã phải khâm phục về kiến thức và trình độ hiểu biết của Tú Nghiên nhà mình. Tôi làm mẹ cũng thấy vinh dự lây"
Trịnh lão gia cười lớn:
"hà hà... mèo khen meo dài đuôi sao? Giờ thì cả tôi và bà đều yên tâm giao hết Trịnh gia cho nó rồi đó"
