Rất nhanh sẽ bước sang năm mới, quần áo Tiêu Hữu mua cũng đã đầy đủ rồi nhưng ba mẹ nói còn muốn đi loanh quanh dạo một chút nhìn xem còn có cái gì cần phải mua không. Hôm nay lại rất ấm áp, thích hợp để ra ngoài đi dạo.Tiêu Hữu giúp mẹ quàng khăn lên cổ. Cô vẫn không hiểu nổi vì sao trời rất lạnh mà mẹ lại không bao giờ chịu quàng khăn, cho nên mỗi lần bà muốn ra ngoài, cô sẽ lại giúp mẹ mang vào.
Ba đứng một bên ghen tị nói "Ai nha... Con gái thật uổng công ta nuôi nấng mà. Tâm tư cũng chỉ đặt lên một mình mẹ mà thôi. Ta đây chính là ba của nó đó, cho dù nóng hay lạnh cũng không có quan tâm ta một chút nào. Mạc Mạc nha, nếu sau này ba không có ở đây thì con đã có thể chăm sóc cho mẹ thật tốt rồi"
Lăng Nguyệt Hồng trừng mắt nhìn chồng không vui nói "Phi phi. Ta nhổ vào. Ông đó! Càng già càng hư cái miệng. Gì mà không còn ở đây? Mới sáng sớm đã nói điềm xấu rồi. Vả miệng, vả miệng mau"
Ba Tiêu Hữu ha ha cười nói "Vả miệng. Ta vả miệng đây. Vợ là trên hết"
Mẹ Tiêu Hữu cũng cười. Tiêu Hữu cười cười lấy áo khoát treo trên giá khoác lên người ba "Ba mẹ! Hai người đối với con mà nói đều là da là thịt cả, chỉ là ưu tiên phái nữ. Trước tiên sẽ chăm sóc cho mẹ, ba cũng không nên uống dấm phung phí nha"
Ba người cùng phá lên cười vui. Tiêu Hữu chính là cội nguồn vui vẻ, hạnh phúc của bọn họ, là bảo bối trong lòng bọn họ. Một nhà ba người vui vẻ hòa thuận. Như mọi lần, ba sẽ lái xe, Tiêu Hữu cùng với mẹ ngòi đằng sau trò chuyện mọi chủ đề trên trời dưới đất, lâu lâu ba lại chen vào một câu không đầu không đuôi khiến mọi người phá lên cười.
Tiêu Hữu kéo cánh tay của mẹ nhìn ba, cảm thấy như vậy thật sự rất hạnh phúc. Không có tình yêu, không có người yêu, cô vẫn hạnh phúc như cũ. Ba mẹ sẽ đem toàn bộ tình yêu cho cô, bây giờ cô không cần phải vì một người đàn ông mà thương tâm.
Nhưng là... không ai nghĩ tới, hạnh phúc vào thời khắc lại biến mất trước mặt Tiêu Hữu. Xe vốn vẫn thong thả tiến về phía trước, lại bất bất chấn động mạnh bay lên không trung rồi rơi ầm xuống đấy. Lăng Nguyệt Hồng không chút suy nghĩ, cứ theo bản năng ôm Tiêu Hữu trong ngực thật chặt.
Mà cô chỉ cảm thấy trước mặt bỗng tối sầm, trong đầu thoáng qua một tia ý nghĩ thật kinh khủng... cô sẽ không còn được nhìn thấy ba, thấy mẹ, không nghe được lời nói dịu dàng của mẹ, tiếng cười sang sảng của ba... thật tối tắm...
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
"Ba mẹ!" Kèm theo một tiếng thét kinh hãi là thân ảnh Tiêu Hữu bật dậy trên giường bệnh. Cô thở hổn hển, trong não bỗng nhớ lại một chút chuyện gì đó nhưng sao vẫn trống không. Đây là nơi nào? Sao toàn là màu trắng vậy? Màu trắng... bệnh viện. Lòng của Tiêu Hữu đột nhiên bị nỗi sợ hãi lấp đầy, một loại dự cảm bất thường bao phủ lấy cô. Đột nhiên xốc hết chăn lên, người cũng chạy ra ngoài. Lúc này cửa phòng bệnh cũng bật mở ra, một hộ sĩ đi vào ngăn cản lấy cô "Này! Cô muốn đi đâu? Cô không thể cử động mạnh nha"
Tiêu Hữu lo sợ không yên "Ba mẹ tôi đâu rồi, tôi vì sao lại ở đây?"
"Cô nằm xuống trước đi đã..."
