Chương 34: Niết bàn (I)

4.5K 294 21
                                    


Chương 34: Niết bàn (I)

Nghe nói, có một loại thần điểu tên là phượng hoàng, mỗi năm sẽ tự bốc cháy một lần gọi là niết bàn. Phượng hoàng niết bàn, rồi hồi sinh, và càng mạnh mẽ. Lưu Quang cũng đã từng nghe qua thần thoại này; nàng không dám xem mình bằng được phượng hoàng - nhưng cái bốc cháy trên người nàng hiện tại có vẻ không kém. Đau đến không thở nổi - hận không có ai hắt nước cho nàng để dập tắt ngọn lửa. Và ngay lúc thống khổ nhất, Túc Mệnh đến - nàng nắm tay Lưu Quang, ngón tay nhẹ nhàng xoa bàn tay Lưu Quang...

Đó là chuyện Lưu Quanglàm ở Vũ Khởi thôn – sau khi Túc Mệnh nhập định: Lưu Quangvô thức ve vẽ bàn tay Túc Mệnh, tường tận từng ngón tay, thậm chí còn đan tay vào nhau...

Túc Mệnh lặp lại hành động Lưu Quang từng lén lút làm - và khi Túc Mệnh đem năm ngón tay đan vào tay Lưu Quang, Lưu Quang ngây người - như đã quên đau đớn - nàng ngơ ngác nhìn Túc Mệnh; rất nhiều câu hỏi nảy lên mà khi nàng há mồm thì lại không hỏi được.

Rồi Lưu Quang hôn mê - là lần thứ hai hôn mê từ khi ở cùng Túc Mệnh. Có điều, lần trước nàng chỉ là nặng nề ngủ đi; còn lần này thì là lâm vào hỗn loạn mà hôn mê: người ngã xuống nhưng đau đớn vẫn thế; mắt nửa mở, không có tiêu cự; cơ thể cũng cùng như vừa rồi - vô ý giãy dụa - luôn muốn rút tay ra cào cấu trên người mình.

Dù là hôn mê nhưng thống khổ vẫn không giảm, và điều này làm Túc Mệnh cau mày. Nàng một tay xem mạch cho Lưu Quang, một tay lấy một miếng phù từ tay áo, mới vừa niệm chú ngữ sẽ dán phù lên trán Lưu Quang thì đã bị Diễm Trì đoạt lấy.

"Diễm Trì..." Túc Mệnh lớn tiếng quát. "Đưa đây!"

"Tiểu thư, ngài muốn làm gì?" Diễm Trì nhìn phù trong tay, không thể tin hỏi.

"Người muốn dùng chuyển di chú." Phượng Thành từ phía sau Diễm Trì đi ra, lạnh lùng nói. "Người muốn đem đau đớn của Lưu Quang dời đến trên người mình."

Diễm Trì nắm chặt phù, lui lại đứng ở bên cạnh Phượng Thành: "Ta đương nhiên biết đây là chuyển di chú, nhưng đây là kiếp của Lưu Quang, nàng phải tự mình chịu, vì sao tiểu thư phải chịu thay nàng? Huống chi đây là loại chú trừ phi hoàng đế gặp nạn mới dùng dùng - là cấm chú, tiểu thư, ngài điên ư?"

Túc Mệnh đóng mắt, buông Lưu Quang ra đứng dậy: "Ta biết mình đang làm cái gì, Diễm Trì, đưa cho ta."

Diễm Trì cắn răng; Phượng Thành đem Diễm Trì che chắn ở sau lưng: "Tiểu thư, ngài không phải giúp nàng, mà là đang hại nàng."

"Đúng đúng đúng." Diễm Trì gật đầu.

Phượng Thành lấy lại phù cất kỹ. Chuyển di chú dùng để Tri Ngọc đại sư thế thân cho hoàng đế. Bởi vì có ảnh hưởng xấu cho nên bị bọn họ coi là cấm kỵ. Hôm nay tiểu thư mang nó theo, có thể thấy là chuẩn bị tới. Nghĩ đến đây, trong lòng Phượng Thành có chút hàn ý.

Trên giường, đang thống khổ lăn lộn lung tung và rên rỉ - Yến Lưu Quang - là một người nguy hiểm. Nàng đã có thể làm cho tiểu thư như thế này thì ngày khác, nàng chắc chắn sẽ trở thành người trói buộc tiểu thư.

[BáchHợp-Edit Hoàn] Chiết Yêu - Mộ Thành TuyếtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ