Chương 8: Hoàng thất đại hỷ

1.4K 43 4
                                    

Vũ Văn Khanh chen qua được đám người, nghe thấy người rơi xuống nước là Nghiên Hy, liền nhảy xuống hồ cứu nàng, đến lúc này còn chậm trễ, chỉ sợ nàng không chết đuối cũng chết rét.

Lúc hắn đem được nàng lên bờ, cả người ướt sũng, vài sợi tóc rũ xuống trên trán, hai tay ôm Nghiên Hy, nước từ trên người cả hai đua nhau nhỏ xuống. Mọi người đều nhìn thấy, e rằng Đường thượng cung này hồng nhan bạc mệnh, đã hương tiêu ngọc vẫn mất rồi.

Dung Thịnh nhanh bước tới, hắn muốn đưa tay từ trong lòng Vũ Văn Khanh đoạt lấy nàng, nhưng vẫn là kiềm chế lại, dưới ống tay áo, hai bàn tay siết chặt, đè xuống tâm tình hoảng loạn, làm ra vẻ không có chuyện gì, nói " Người còn sống hay đã chết?"

Phía sau lưng hắn, dĩ nhiên còn có hoàng hậu, các phi tần và đại thần đi theo, hoàng đế đã dời bước, bọn họ không thể không đi. Trên mặt Hứa Trúc Quân không nhìn ra biểu cảm gì, nàng chỉ là bộ dáng thản nhiên, cũng không thể nói nàng lãnh tâm lãnh tình, trong cung cả ngàn cung nữ, một hai người chết đi tuyệt đối không có ảnh hưởng. Mà Thục phi và Trang phi không được như vậy, trên mặt các nàng ít nhiều đều lộ vẻ cao hứng, mặc dù chưa bao giờ có tin tức hoàng thượng triệu Nghiên Hy kia thị tẩm, nhưng nàng ta so với hậu phi các nàng còn kề cận bên hoàng thượng hơn nhiều, chính là cái gai trong mắt, cái đinh trong thịt, nay thấy nàng chỉ còn là một cỗ thi thể, hiển nhiên trong lòng vui vẻ.

"Hồi hoàng thượng, nàng còn sống." Vũ Văn Khanh nói, ánh mắt nhìn xuống một chút, nàng toàn thân đều lạnh ngắt giống như tử thi, nếu không phải còn một chút hơi thở, hắn cũng nghĩ nàng đã chết rồi, hiện thời phải nhanh chóng chữa trị.

"Đem nàng đi chữa trị đi! Còn khanh, cũng nên thay y phục, không cẩn thận sẽ nhiễm phong hàn." Dung Thịnh thở phào nhẹ nhõm, tảng đá đè nặng trong lòng nãy giờ rút cục rơi xuống. Mà tâm tư của mấy nữ nhân đứng đằng sau hắn, lại hoàn toàn trái ngược.

Vũ Văn Khanh nhận mệnh, đem nàng đặt lên cáng vừa được hai tiểu thái giám mang tới, để bọn họ đưa đi y phòng. Tham dự yến hội trong cung, hầu như mọi người đều mang theo y phục đề phòng, Vũ Văn Khanh cũng như vậy. Bốn phía rừng mai đều có phòng nhỏ dành cho người làm vườn, hắn vào trong một phòng lau khô thân thể, nhanh chóng thay y phục.

Vũ Văn Khanh cảm thấy, chuyện này rất kỳ quái. Đường Nghiên Hy không phải dạng nữ nhân yếu ớt bất cẩn, làm sao có thể tự nhiên rơi xuống hồ? Nàng cùng cung nữ kia giằng co, giống như giữa hai người có mâu thuẫn. Nếu như là nàng hãm hại cung nữ Thanh Trà kia, lấy mạng nàng ta chỉ như lấy đồ trong túi, nhưng Đường Nghiên Hy sẽ không lạm sát, lại càng không chọn cách ngu xuẩn như vậy. Còn Thanh Trà kia nếu là muốn giết nàng, thật kỳ lạ, xem Nghiên Hy không phải người tuỳ hứng, nàng làm việc chừng mực, sẽ không gây thù chuốc oán. Chuyện này rút cục là sao đây?

Hắn nghĩ đến, nếu như sau lưng Thanh Trà là người khác, chỉ e là...

Vũ Văn Khanh đẩy cửa bước vào y phòng, nàng đang nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền, đứng ở một bên là hai cung nữ Oánh Lộ và Cẩm Tố đang hết sức lo lắng. Oánh Lộ và Cẩm Tố đều được ma ma trong cung dạy dỗ qua, các nàng thoạt nhìn quy củ phép tắc không khác cung nữ nhất đẳng trong cung, giờ phút này chăm chú nhìn Nghiên Hy không rời mắt, vô cùng lo sợ, hôm nay tiểu thư bị một phen nguy hiểm tính mạng, mà yến hội đó các nàng không đủ tư cách tiến vào, không thể bảo vệ tiểu thư. Vẫn nên sớm báo tin cho lâu chủ, để người sớm ngày đưa tiểu thư về thôi. Mà tin tức lâu chủ linh thông như vậy, bây giờ chuyện này chắc cũng đã đến tai người.

Trăng dời bóng hoa người ngọc tớiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ