Chương 110: Cận Tử Kỳ, tôi đã trở về (III)

226 3 0
                                    

  Cận Tử Kỳ không biến sắc xong chuyện đem điện thoại di động thả lại trong túi xách .

Nghe được tiếng cả kinh thở than đau khổ sau lưng, cô bất quá khẽ nhướng hàng lông mày đen xinh đẹp.

Khi đi đến chỗ Tống Kỳ Diễn, không nhịn được mà cẩn thận quan sát cái người đàn ông cả ngày trêu ong ghẹo bướm này.

Rất nhanh ánh mắt đã bị khối bạch kim Rolex chen lẫn trên cổ tay hắn hấp dẫn.

Hẳn là giá trị mười mấy vạn nha.

Đột nhiên cô biết vì sao những tiểu cô nương trẻ tuổi kia như ong bướm dập dờn muốn bổ nhào về phía hắn.

Chẳng qua là, lúc nào thì, Cận Tử Kỳ lại cũng bắt đầu để ý những thứ này?

Bất quá suy nghĩ một chút cô làm vậy cũng không sai.

Bọn họ là vợ chồng, mặc dù tạm thời không tập trung tinh thần làm được trăm phần trăm, nhưng tối thiểu, nên cho hai bên là duy nhất.

Khi Tống Kỳ Diễn chào đón, Cận Tử Kỳ lập tức nhanh chóng tản ra tất cả mạch suy nghĩ phức tạp.

"Tại sao chậm như vậy. . . . . ." Hắn nói lảm nhảm lầu bầu một câu.

—— muốn duy trì sự hòa thuận trong một gia đình, tuyệt đối cần phải hiểu lẫn nhau.

Cận Tử Kỳ đang muốn hé miệng giải thích một chút lý do mình tới trễ, hắn lại lướt thẳng qua cô, nhận lấy điểm tâm trong tay nhân viên cửa hàng chạy xe điện cấp tốc dừng sát ở sau lưng cô đưa đến.

Sau đó lê nhẹ bước chân từ từ đi tới.

Cận Tử Kỳ cảm thấy mình có một giây đồng hồ bị bỏ quên, không phải là cảm giác tốt.

Chẳng qua là, cô khi nào thì bắt đầu cũng hi vọng mình trở thành tiêu điểm chính được quan tâm chăm sóc, đã không thể nào kiểm chứng.

Hắn nhíu chân mày nhìn cô trong chốc lát.

Vừa bắt đầu còn có một chút ngượng ngùng như vậy, nhưng khi phát hiện hắn phần lớn thời gian đều đang nhìn lên ngó chừng tóc của cô, ngoại trừ bị nhìn chòng chọc thật cực khổ, không còn tiếp tục những ý nghĩ khác.

Rốt cục, hắn đến gần, đem hộp điểm tâm kia đặt vào trong tay của cô.

Là bởi vì cô tan ca trễ cho nên mua điểm tâm bên ngoài cho cô ăn sao?

Cận Tử Kỳ cảm thấy nơi trái tim không khỏi bị đụng phải một cái, ánh mắt trong phút chốc hoảng động, cúi đầu nhìn sang điểm tâm trong tay còn nóng hổi, có thể loáng thoáng ngửi thấy được hương thơm mê người.

"Về nhà đi." Hắn nắm bàn tay nhàn rỗi kia của cô.

Cảm xúc thô ráp bao bọc mu bàn tay mềm mại của cô, khoé môi Cận Tử Kỳ thoáng cong lên không thể nhận ra.

—— an tâm mà đem tay của mình giao cho hắn.

Trên ngón áp út đột nhiên truyền đến một cảm giác mát lạnh, cúi đầu xuống đập vào mắt chính là một chiếc nhẫn.

Vòng bạc, phía trên được khảm một viên đá màu đỏ gạch, có lẽ nên nói đó là một viên Hồng Bảo Thạch (Ruby).

Có một chút mài mòn, nhìn qua đã có nhiều niên đại.

Khi đeo vào ngón tay hơi có cảm giác mát lạnh, giống như đồ bạc trong đất phủ đầy bụi đang hút thu nhiệt lượng.

Kiểu dáng chiếc nhẫn rất cũ kỹ, bây giờ e rằng đã không tìm được dấu vết bên trong cửa hàng châu báu.

Nhưng mà, khi nhìn đến chỉ trong khoảnh khắc kia lòng Cận Tử Kỳ lại ngọt ngào đến chua xót.

Cô cũng không ngờ tới cái người đàn ông này thỉnh thoảng thần kinh nhìn như có chút cuồng phong đánh tới nhưng lại sẽ chuẩn bị cái này.

Mặc dù cô trước kia ở trong lòng cũng từng âm thầm mong đợi qua.

Cuộc hôn nhân này không có khô khan buồn tẻ như trong dự đoán của cô, thỉnh thoảng còn có thể đến một hai kinh hỉ như vậy.

Cận Tử Kỳ ngẩng đầu nhìn Tống Kỳ Diễn liếc mắt một cái, vẻ mặt khó dò.

Tống Kỳ Diễn lại có chút hơi ngượng ngùng, "Nếu không thích thì nói, nơi này còn có một chiếc nhẫn kim cương."

Nói xong, thì luống cuống tay chân muốn lấy ra trong túi quần, sợ cô đối với chiếc nhẫn đá quý kia không hài lòng, trong cơn tức giận sẽ xoay người rời đi, vội vàng giải thích, "Cái này là chiếc nhẫn kim cương một vị công chúa hoàng thất Thụy Sĩ quyên tặng ra ngoài trong một buổi đấu giá."

"Em rất thích." Cận Tử Kỳ lại đột nhiên phát biểu quan điểm của mình, bàn tay Tống Kỳ Diễn cầm chiếc nhẫn hơi chậm lại, "Em thích màu đỏ, màu đỏ thích hơn."

Gương mặt của cô bắt đầu có chút nóng lên, cúi đầu, lòng ngón tay vuốt ve viên Hồng Bảo Thạch kia.

Cho dù trên mặt cô vẫn duy trì thần sắc nghiêm cẩn, nhưng bên tai hồng hồng lại tiết lộ lòng của cô.

Thật sự thì cũng sớm đã qua cái tuổi nên xấu hổ.

Cô hai mươi tám tuổi, hắn ba mươi bốn tuổi, giữa bọn họ, không cần phải như vậy...

Nhưng mà trong lòng, cuối cùng làm sao cũng không che giấu được phần rung động trong đáy lòng.

Dư quang khoé mắt thoáng lưu chuyển, nhìn thấy dáng vẻ Tống Kỳ Diễn đứng ở một bên âm thầm mỉm cười, trong lòng theo đó cũng không thể nén lại vui mừng.

Hắn thân sĩ mà thay cô mở cửa xe, lại cẩn thận mà che chở cô ngồi vào xe.

Cả hai, một lớp mồ hôi mỏng trong lòng bàn tay. Không khỏi khẩn trương.

Xe nhẹ nhàng chuyển động, vững vàng xuất phát ở trên vòng tròn quốc lộ.

Cận Tử Kỳ quay đầu nhìn sang cây cảnh ngoài xe lao vùn vụt lui về phía sau, lòng vốn hoang mang bất an cũng theo đó dịu đi.

Bắt đầu từ hôm nay, cuộc sống mới của cô coi như là kéo màn ra sao?

Cô không chỉ là tiểu thư Cận gia, là mẹ của đứa bé, còn là ——

Vợ của người đàn ông này.

--- -------

Cận gia.

"Chuyện đại khái chính là ý tứ này."

Tống Chi Nhậm ngồi ngay ngắn ở trên ghế sofa, nói một tràng lời nói về sau tổng kết một câu.

Mà ngồi đối diện với ông là vợ chồng Cận Chiêu Đông và Tô Ngưng Tuyết khuôn mặt đã sớm chìm xuống xanh mét.

Cho nên những năm này mới náo loạn chuyển biến lớn như vậy !

Cái gì xâm hại tình dục, cái gì không biết cha là ai, toàn bộ đều là vô nghĩa!

Hiện tại cuối cùng hiểu rõ nguyên nhân tại sao Tống Kỳ Diễn giống như thuốc cao bôi trên da chó dán dính Cận Tử Kỳ không thả.

Ở nơi này là vừa gặp đã yêu, căn bản chính là sớm có dự mưu, hẳn là mưu tính bốn năm!

Ngay cả đứa nhỏ cũng lớn như vậy!

Nhưng mà làm cho Cận Chiêu Đông và Tô Ngưng Tuyết không cách nào tiếp nhận là, vì cái gì Tống Kỳ Diễn bốn năm sau mới xuất hiện?

Nếu như hắn cũng chịu trách nhiệm mà nói, bốn năm trước khi Cận Tử Kỳ vừa xảy ra tai nạn xe cộ hắn nên đứng ra thừa nhận.

Mà không phải hiện tại lại đến bù đắp cứu vãn.

Dĩ nhiên, vợ chồng Cận gia bây giờ là nghĩ như vậy, muốn Tống Kỳ Diễn thực sự vào bốn năm trước đứng ra, chỉ sợ chờ đợi không phải là bọn họ tiếp nhận hắn, mà là một tờ giấy gọi tòa án!

Tống Chi Nhậm chống quải trượng, quan sát thần sắc thay đổi trong nháy mắt trên hai gương mặt, trầm ngâm chốc lát, chậm rãi nói: "Tôi biết các người trong phút chốc e rằng không tiếp nhận nổi sự thật này, thật sự thì chính ta đến bây giờ trong lòng vẫn còn khiếp sợ, ngày hôm qua cũng là một đêm không ngủ."

Tống Chi Nhậm cố gắng đem mình cùng thuộc về phe cánh với vợ chồng Cận gia, mà không phải phía đối lập bọn họ coi như kẻ thù.

"Tên tiểu tử xấu xa kia làm ra chuyện như vậy ta vốn nên mang nó theo chịu đòn nhận tội , chỉ bất quá tâm tâm niệm niệm của nó đều là Kỳ nha đầu, ngay cả một bóng người cũng không xuất hiện, ta chỉ ưỡn cái mặt già này tới cửa nói xin lỗi."

Nghe được Tống Chi Nhậm nói năng tạ lỗi, sắc mặt Tô Ngưng Tuyết càng chìm vài phần.

—— hiện tại Kỳ nha đầu? Trước đó còn không phải là lão ruồng bỏ con gái nhà của chúng tôi sao?

Lão bây giờ biết chân tướng rồi, vội vàng nịnh hót suy nghĩ muốn nhận cháu trai trở về, cũng không nhìn một chút chúng tôi có nguyện ý hay không để cho chỗ con trai ông làm con rễ Cận gia!

Nhớ tới sáng nay Tống Kỳ Diễn đi theo Cận Tử Kỳ từ trong phòng đi ra, cộng thêm bảo mẫu sau khi đi thu dọn phòng đi ra muốn nói lại thôi với ánh mắt mập mờ, Tô Ngưng Tuyết cho dù ngốc nữa cũng đoán được cái nguyên do.

Một dòng khí tức giận ngăn ở ngực cả ngày như thế nào cũng phát tiết không được, hết lần này tới lần khác lão già đáng chết này còn muốn đưa tới cửa, vậy thì đừng trách bà không khách khí.

Tô Ngưng Tuyết sửa sang lại vẻ mặt của mình, hướng Tống Chi Nhậm cười một tiếng, giọng nói thản nhiên, "Tống lão nói lời này chính là khách khí, ngài có lỗi gì, lệnh công tử có lỗi gì."

Sắc mặt Tống Chi Nhậm cứng đờ, Tô Ngưng Tuyết lại vẫn đang tiếp tục: "Lỗi thì lỗi ở Tử Kỳ chúng tôi không biết phân biệt muốn trèo cao Tống gia, bất quá Tống lão yên tâm, chúng tôi sẽ nghiêm cấm Tử Kỳ và lệnh công tử đoạn tuyệt lui tới, về phần đứa nhỏ, nếu như Tử Kỳ sau này kết hôn không có tiện mang đứa nhỏ qua, tôi sẽ đem nó nuôi dưỡng lớn lên thật tốt, dù sao nó cũng họ Cận."

—— dù sao nó cũng họ Cận? Làm sao có thể họ Cận, đứa bé kia rõ ràng họ Tống!

Hai tay Tống Chi Nhậm nắm quải trượng khẽ phát run, không phải bởi vì sợ hãi, mà là hơi thở bị kìm nén!  

Hôn sủng - Hôn nhân đáng giá ngàn vàng (FULL) (I)Where stories live. Discover now