Chương 181: Chân tướng của mười năm trước (II)

253 2 0
                                    

  Cận Tử Kỳ bỗng dưng từ trên giường ngồi dậy, bị ánh mắt như tro tàn lại bùng cháy kia hù dọa mà tỉnh lại.

Bên ngoài rèm cửa sổ trời đã sáng lên, nhưng trên chiếc giường to lớn chỉ có một mình cô, chỗ ga giường bên cạnh đã chuyển lạnh.

Cô không khỏi co lại thành một đoàn, vây lấy thân thể của mình thật chặt.

Đem mặt vùi vào trong đầu gối mình.

Bất thình lình nhớ lại khiến cho cô có chút ứng phó không kịp, nghĩ đến cặp mắt kia trong lòng vẫn còn sợ hãi.

Cô rõ ràng nhớ được, trong khoảnh khắc khi cô xông tới cứu Kiều Hân Hủy, sau lưng đột nhiên bị một cỗ trọng lực tập kích, để cho cô bất ngờ không kịp đề phòng ngã xuống phía trước mặt.

Cận Tử Kỳ hít thở sâu mấy cái, nếu quả như thật là có người đẩy cô một cái, vậy đây là xem như mưu hại sao?

Đột nhiên cổ họng trở nên khô khốc, cô xuống giường uống nước, chất lỏng lạnh như băng nuốt xuống bụng, mới phát hiện mình cả người đều run rẩy, mặt ly nước cũng bởi vì phần run rẩy này mà xao động thành từng vòng gợn sóng.

Nhìn quanh phòng ngủ lớn như thế một vòng, lại không tìm được Tống Kỳ Diễn, trong lòng mơ hồ dâng lên nỗi sợ hãi.

Thậm chí ngay cả toilet cũng tìm khắp, nhưng cũng không nhìn thấy được người của hắn thậm chí không nghe được âm thanh của hắn.

Chụp vào một chiếc áo khoác, tâm thần có chút hoảng hốt mà đi ra ngoài, sau đó đi loanh quanh khắp nơi.

Biệt thự tráng lệ to lớn đến mức không tìm được một bóng người, cô chầm chậm đi xuống dưới lầu, sau đó thấy được Tống Kỳ Diễn xông tới mặt, hắn đang bưng một cái đĩa đi tới, bên trong áo lông dê hở cổ là một chiếc áo may ô màu đen.

Nhìn sang hắn dưới lớp áo may ô là cơ bắp cuồn cuộn rõ nét, đột nhiên có chút không thích dáng vẻ hắn mặc áo may ô.

Cận Tử Kỳ bước chầm chậm đứng ở trên lan can, một tay đặt ở trên tay vịn, từ phía trên nhìn xuống, chứng kiến nữ người làm trẻ tuổi sau khi chào hỏi Tống Kỳ Diễn xong thì gò má đỏ bừng cùng ánh mắt ái mộ, trong lòng không khỏi không thoải mái.

Giống như là bảo bối mình trân quý đột nhiên bị người khác nhìn trộm rồi, không cách nào mở miệng nhưng mà cả người khó chịu.

Bộ dạng Tống Kỳ Diễn bưng cái mâm có phần chân tay luống cuống lo sợ chú ý, sợ một khi không chú ý thì thứ gì đó trong mâm sẽ tung toé ra, sau mỗi lần sải bước lên cầu thang thì mỗi một bước đi liền cúi đầu liếc mắt nhìn.

Cận Tử Kỳ có chút ngạc nhiên trong cái mâm chuẩn bị cái gì, vì vậy kinh ngạc đứng ở chỗ cũ nhìn hắn đi đến gần mình.

Không biết hắn là lúc nào thì phát hiện ra cô, trên gương mặt tuấn tú thoáng mừng rỡ, cẩn thận từng chút một che chở cái mâm đến trước ngực, sau đó đi tới trước mặt cô, "Thức rồi sao? Có đói bụng không?"

Cận Tử Kỳ nhìn sang ánh mắt hắn khát vọng cô nói "Đói", phối hợp nên gật đầu, sắc mặt Tống Kỳ Diễn lập tức vui vẻ lên, cũng rất nhanh lại áp chế xuống, vẻ mặt nghiêm trang, vội ho một tiếng, ánh mắt đặt vào trên người của cô.

Cô mặc áo ngủ buổi tối thật mỏng, bên ngoài chỉ phủ lấy áo khoác màu đen lúc ban ngày, chân mang dép vải bông, mắt cá chân trắng nõn bóng loáng lộ ra bên ngoài, cả mái đầu tóc dài đến thắt lưng cũng buông xoã tuỳ ý.

"Như thế nào ăn mặc thành như vậy đến gần đây? Trời rất lạnh, mặc dù mở lò sưởi cũng không nên chạy tới chạy lui như vậy, nếu là bị cảm thì làm sao bây giờ, tại sao có thể không thương tiếc thân thể của mình như thế!"

Khuôn mặt hắn mang bộ dạng giáo huấn người khác, Cận Tử Kỳ không khỏi liên tưởng đến bà lão quản gia trên TV tối hôm qua.

Trong lòng chợt buồn cười, nhưng trên mặt vẫn là ngoan ngoãn nghe giáo huấn mà gật đầu, sau đó chuyển dời đề tài đến cái mâm trong tay hắn: "Ở bên trong là thứ gì?"

Tống Kỳ Diễn cười đến mức có chút vui vẻ, cố làm ra vẻ thần bí đem cái mâm chuyển ra xa một chút không cho cô có cơ hội nhìn thấy.

Trên thực tế, Cận Tử Kỳ còn không có ngây thơ đến nỗi cố quấn quít đuổi theo cái mâm.

Nhưng ở trong mắt hắn nhìn hiểu được hắn muốn cho cô vui lòng, Cận Tử Kỳ vẫn là ra vẻ tương đối hứng thú, nhìn chằm chằm cái mâm hỏi một câu: "Là bữa ăn sáng cho em sao?"

"Về phòng trước đi, em xem em ăn mặc thành như vậy bị người khác nhìn thấy quá mức không tốt."

Cái người khác này, ở chỗ này đặc biệt là một người.

Cận Tử Kỳ đi theo phía sau hắn, lẳng lặng nhìn bóng lưng hắn dường như có phần hân hoan tung tăng như chim sẻ nhỏ.

Mặc dù trên đường hôn nhân của họ gặp phiền toái rất nhiều, nhưng chỉ cần hai bên thật lòng đối đãi, lại không hẳn là không thể đến bạc đầu. Nghĩ đến thế, khóe miệng kìm không đặng kéo lên thành một đường vòng cung nhàn nhạt.

"Nghĩ gì thế? Nhanh qua đây ngồi." Người đàn ông cau mày thúc giục.

Cận Tử Kỳ gật đầu, một lòng mang theo hạnh phúc ngọt ngào, thuận theo mà đi tới chiếc bàn nhỏ trong phòng ngủ.

Bên trong khay đựng thức ăn là một chén chè cơm rượu, từng viên một màu trắng nhỏ tròn trôi lơ lửng trên mặt chén chè.

"Anh làm sao?" Cô ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt mang theo một chút xíu chờ mong.

Tống Kỳ Diễn ngồi đối diện với cô, nghiêm túc gật đầu: "Anh múc đầy một chén ."

Ý tứ trong lời nói, không cần nói cũng biết.

Trong mắt Cận Tử Kỳ bật cười muốn cầm thìa canh, lại bị hắn giành trước một bước cướp đi.

"Rất nóng, anh thổi cho em một chút." Hắn múc một muỗng cơm rượu nhẹ nhàng thổi mấy cái rồi mới đưa tới bên miệng cô, cười đến mức giống như con sói xám lớn, "Ăn đi, thật sự rất ngọt."

Cận Tử Kỳ bị đầu độc mà mở miệng ra, nuốt vào một muỗng cơm rượu.

Ngọt ngào, mang theo hương rượu gạo tinh khiết, khiến thần kinh của cô hiu hiu.

"Anh bảo Trâu Hướng đặt vé máy bay đi Australia rồi, coi như là du lịch trăng mật thì thế nào?"

Cận Tử Kỳ lại nuốt xuống một muỗng, thật sự thì muốn hỏi hắn là không phải lần đầu tiên đút người khác ăn chứ, bởi vì động tác thật sự rất cứng nhắc.

Nếu như không phải cô cố gắng phối hợp, sợ là cũng sớm đút tới bên ngoài rồi.

Nhưng nhìn thấy khuôn mặt hắn khi nhắc tới trăng mật thì vui vẻ, tất cả nghi vấn cũng chuyển hóa thành một cái gật đầu.

Tống Kỳ Diễn vì vậy cao hứng nên tuần suất múc cũng nhanh hơn, hồn nhiên không biết người bị đút ăn vô cùng khổ cực.

Trong phòng ngủ tràn đầy ánh mặt trời, cửa sổ sát đất to lớn thoáng đẩy ra, rèm cửa sổ trắng tinh chậm rãi mà lay động, cuối mùa thu trong vườn hoa hương hoa khô nhẹ nhàng khoan khoái, nhàn nhạt, mơ hồ.

Bên bàn nhỏ bên cạnh cửa sổ, người đàn ông tướng mạo anh tuấn đang nghiêm túc đút người phụ nữ đoan trang thanh tao ăn điểm tâm.

Miệng Cận Tử Kỳ rất nhỏ, điểm này Tống Kỳ Diễn rất sớm liền phát hiện ra, nhìn thấy khoé môi hồng hồng mỏng mỏng rỉ ra giọt chè, nơi cổ họng kéo căng, nói chuyện có chút không lưu loát: "Khóe miệng. . . . . . Khóe miệng lau. . . . . . Lau một cái."

Nhìn bên tai hắn có chút phiếm hồng, khóe miệng Cận Tử Kỳ xao động, rút khăn giấy ra liền muốn đi lau.

"Chờ... Chờ một chút." Hắn lại đột nhiên cầm lấy khăn giấy, chồm người qua một tay véo nhẹ cằm của cô, lòng ngón tay thô dày, mang theo chút ấm áp, làm cho cô an tâm, "Anh tới giúp em lau được rồi."

Chẳng qua là, tại sao lau chùi mà đầu của hắn lại càng đến gần, cũng không được biết.

Trên môi truyền đến cảm xúc mềm dẻo, sau đó bị hút thỏa thích rồi liếm láp dịu dàng, Cận Tử Kỳ chỉ cảm thấy nhịp tim rối loạn.

Tống Kỳ Diễn dán sát vào môi của cô thật chặt, trong lòng chỉ có một nhận xét: thật sự rất ngọt.

. . . . . .

Bởi vì thứ hai muốn đi hưởng tuần trăng mật, Cận Tử Kỳ liền gọi điện thoại thông báo Tô Ngưng Tuyết, Tô Ngưng Tuyết lại muốn cô cùng Tống Kỳ Diễn chiều tôi quay lại Cận gia cơm nước xong, cũng coi là con gái sau khi xuất giá lại mặt.

Chờ họ đến Cận gia, chỉ có Tô Ngưng Thu đang giúp dì Hồng cùng chuẩn bị bữa ăn tối, Tô Ngưng Tuyết và Cận Chiêu Đông vẫn chưa tan việc trở lại, Cận Tử Kỳ nhìn khắp trên dưới, cũng không thấy bóng dáng Ngu Thanh Kiều.

"Dì nhỏ, Thanh Kiều đâu?" Trước kia cô nàng luôn luôn hoạt bát, lúc này không phải nên từ trên nhảy vọt xuống sao?

Nhắc tới Ngu Thanh Kiều Tô Ngưng Thu lại nhức đầu nhưng cũng đành chịu, sau đó có chút oán giận mà quét mắt nhìn Tống Kỳ Diễn, Cận Tử Kỳ cũng theo đó liếc nhìn chồng của mình, Tống Kỳ Diễn thì không so đo oan uổng mà quay lại nhìn Cận Tử Kỳ.

"Mới buổi sáng tinh mơ liền đi ra ngoài, tối qua cũng là làm ầm ĩ đến rất khuya, ăn mặc bộ dáng con người khuôn mẫu, bảo là muốn đến Tống thị nộp đơn cho chức vụ trợ lý thư ký, dì sống hơn nửa đời người vẫn chưa từng nghe qua cái chức vụ này."

Đúng là, chỉ nghe qua thư ký chủ tịch thư ký tổng giám đốc, thật sự là chưa từng nghe qua có vị trí trợ lý thư ký.

Hơn nữa còn là đến Tống thị.

Cận Tử Kỳ không khỏi nhìn về phía Tống Kỳ Diễn, Tống Kỳ Diễn lại quay mặt đi, cầm lấy một quyển tạp chí lật xem, làm bộ không nhận được ánh mắt hỏi thăm của cô, nhưng suy đoán của cô cũng càng chắc chắc: Tống Kỳ Diễn trong lòng có quỷ!

"Anh có phải có chuyện gì gạt em không?" Thừa dịp Tô Ngưng Thu vào phòng bếp cô đâm đâm xuống cánh tay của hắn.

Tống Kỳ Diễn nhíu nhíu mày, liếc xéo cô một cái: "Anh có thể lừa gạt em cái gì, không có."

Cận Tử Kỳ đang muốn nghiêm hình tra hỏi, bên kia Tô Ngưng Thu đi ra, "Tử Kỳ, dì muốn làm món gà rim, trong nhà không có hoa tiêu, con lái xe đi ra ngoài siêu thị mua một chút đi."

"Dạ, con lập tức đi ngay."

Tống Kỳ Diễn âm thầm nhẹ nhàng thở ra, nhìn thấy đôi mắt Cận Tử Kỳ vẫn còn đang nhìn mình, vội vàng che giấu đi sự chột dạ của mình, đem tạp chí ném qua một bên đứng dậy: "Anh cùng em đi chứ."

Không đợi cô đáp ứng cùng đi hay không, trong phòng bếp Tô Ngưng Thu lại lần nữa nhô đầu ra, đối với Tống Kỳ Diễn nói: "Kỳ Diễn, trong phòng bếp không đủ người làm, con tới giúp một tay rửa cắt cà rốt đi!"

Cắt cà rốt, đây chính là cái kỹ thuật sống...

Khóe mắt Tống Kỳ Diễn giựt giựt, lại chần chờ bất động, "Cái kia, dì, con kỳ thật không biết nấu cơm."

Tô Ngưng Thu trợn mắt nhìn hắn liếc một cái: "Rửa thức ăn cùng có thể nấu cơm hay không có quan hệ gì, vào đi, dì dạy cho con."

"Dì. . . . . ." Tống Kỳ Diễn dường như còn muốn rũ xuống giãy giụa, Tô Ngưng Thu cũng trực tiếp khí thế hung hăng mà đi ra, trong tay còn cầm dao làm bếp, dọa cho Tống Kỳ Diễn sợ đến mức vội nói: "Tự mình con đi!"

Nhìn sang Tô Ngưng Thu bức bách đuổi Tống Kỳ Diễn với bộ dạng giống như con gà con không nghe lời vào phòng bếp, trong lòng Cận Tử Kỳ cảm thấy buồn cười, cầm chìa khóa xe và áo khoác đi ra nhà để xe lái xe đi.

Kết quả, mới vừa đi ra biệt thự, xa xa, thì nhìn thấy một chiếc xe thể thao lửa đỏ, Cận Tử Kỳ phản ứng đầu tiên liền nghĩ đến Kiều Niệm Chiêu, đi tới, rõ ràng phát hiện thật sự là xe của cô ta, lại dừng ở bên cạnh xe Tống Kỳ Diễn.

Giờ phút này, bản thân Kiều Niệm Chiêu đang an vị ở trên ghế lái, tựa hồ đang gọi điện thoại.

Chẳng thích phải cùng cô ta chào hỏi, lập tức đến bên cạnh xe của mình, mới vừa mở khoá ra, đầu kia Kiều Niệm Chiêu trong xe đã đi xuống, ánh mắt nhìn sang cô có chút như không thể tin được: "Cô tại sao trở lại đây?"

Cận Tử Kỳ cau mày lại, có chút không hiểu lời nói của Kiều Niệm Chiêu, cô thì làm sao không thể ở chỗ này?

Nhìn ánh mắt Kiều Niệm Chiêu, cổ quái tựa như đã gặp quỷ.

Dường như đã nhận ra mình khác thường, Kiều Niệm Chiêu mím mím khoé môi, lại nói: "Không phải cô và Tống Kỳ Diễn đã dọn đi đến Tống trạch sao?"

Cận Tử Kỳ cười cười, "Tôi là con gái danh chánh ngôn thuận của Cận gia, về nhà mẹ đẻ có cái gì không đúng sao?"

Kiều Niệm Chiêu nghe được vẻ mặt tức giận, nhưng Cận Tử Kỳ không nghĩ lại cùng cô nhiều lời, mở cửa xe ngồi xuống.

Lúc này, di động của Kiều Niệm Chiêu đột nhiên vang lên, thời điểm cô ta xoay người đi đến bên cạnh nghe điện thoại, Cận Tử Kỳ vừa muốn đóng cửa xe đã nghe được hai chữ: A Phong.

Không chút nào trì hoãn, người có thể khiến cho giọng nói của Kiều Niệm Chiêu đột nhiên dịu dàng chỉ có Tô Hành Phong.

Cận Tử Kỳ không khỏi nghĩ đến tối hôm qua Tống Kỳ Diễn đối với Tô Hành Phong tính kế, nếu như Kiều Niệm Chiêu biết hôn sự giữa Tô Hành Phong và Bạch Tang Tang đã định, không biết lại sẽ như thiêu thân xuất ra cái gì để gây sức ép.

Trên thực tế, tò mò trong lòng Cận Tử Kỳ đã được Kiều Niệm Chiêu giúp cô giải thích khi cô mua hoa tiêu trở lại.

Đến lúc cô đem xe dừng lại thì nhìn thấy Kiều Niệm Chiêu cầm điện thoại di động ngồi ở trong xe thể thao, nhìn cô cầm hoa tiêu xuống xe, thì đẩy cửa xe ra bước xuống, vẻ mặt phẫn uất mà xông lại ngăn cản đường đi của cô.

"Là mày có đúng hay không? Là mày xúi giục ông ngoại để cho A Phong và Bạch Tang Tang đám hỏi có đúng hay không?"

Cận Tử Kỳ nhíu chặt hàng lông mày đen xinh đẹp, quả thực có chút không cách nào chịu được giọng nói the thé của Kiều Niệm Chiêu.

"Giọng nói của cô quá chói tai rồi."

Kiều Niệm Chiêu nhìn cô chằm chằm, ánh mắt kia cũng thực sự không thể để cho người ta thoải mái: "Cận Tử Kỳ mày có ý gì! Mày cũng đã cùng Tống Kỳ Diễn kết hôn, tại sao còn phải đùa bỡn tâm cơ phá hư hôn sự của tao? Mày không phải đã nói mày chưa từng thích A Phong sao, vậy bây giờ mày lại làm chuyện như vậy tính là cái gì?"

Cận Tử Kỳ nhìn lại cô mang ánh mắt phẫn hận, bất động!

"Bây giờ nhìn đến tao thật sự hai bàn tay trắng rồi, có phải mày ngay cả nằm mơ cũng cười ra tiếng? Cận Tử Kỳ mày là con đàn bà ác độc!" Kiều Niệm Chiêu cắn chặt hàm răng, căm giận mà chỉ trích.

Cận Tử Kỳ mở to mắt mỉm cười, sau đó lần nữa nhìn cô ta: "Là chính miệng Tô Hành Phong nói cho cô biết là tôi ở trước mặt ba quạt gió thổi lửa để cho anh ta bỏ rơi cô đổi lại kết thông gia với Bạch gia sao?"

Kiều Niệm Chiêu mặt liền biến sắc, có phần nói không ra lời, hiển nhiên Tô Hành Phong không có nói như vậy.

"Đã như thế, vậy thì không cần phải đổ tội danh lên trên đầu tôi lung tung, tôi không biết khi tôi mất hứng, lại nghe cô nói lời như thế, có thể thực sự đi qua chỗ của ba kích động vài câu hay không."

Cận Tử Kỳ bỏ lại Kiều Niệm Chiêu đang khắc chế tâm tình muốn đi gấp, lại bị cô ta kéo lấy ống tay áo.

"Tao sẽ không dễ dàng buông tha, A Phong bốn năm trước chọn tao thì chứng minh mày thua, mày cho rằng Bạch Tang Tang mà có thể cướp đi anh ấy từ bên cạnh tao sao?"

Đẩy tay của cô ra, Cận Tử Kỳ vô tình cười cười, giọng nói nhẹ nhàng: "Kinh nghiệm vung cạy góc tường tôi dĩ nhiên là không có phong phú như cô, cái loại này cũng có khả năng di truyền mà, từ nhỏ tận tâm dạy bảo nhiều cũng là một loại thực lực."

"Mày có ý gì!"

"Không có ý gì, chỉ là muốn nói cho cô biết đường đêm đi nhiều cũng phải té."

Kiều Niệm Chiêu cắn cánh môi, hốc mắt đỏ hồng, oán hận tràn mi ra: "Mày biết cái gì! Mày cái gì cũng không biết! Dựa vào cái gì đứng đó nói chuyện không đau thắt lưng!" Bộ dáng kia, phải nhiều ủy khuất thì có nhiều ủy khuất.

Cận Tử Kỳ cố làm ra vẻ hiểu rõ gật đầu: "Tôi đúng là không biết giữa các người có còn khả năng hay không, bất quá nếu như cô cũng có thể giống như Bạch Tang Tang trước có một đứa nhỏ như vậy, không chừng còn có thể hòa nhau một ván."

Nói xong, liền muốn đi, Kiều Niệm Chiêu lại không chịu, bị hai ba câu nói của Cận Tử Kỳ khiến cho mặt đỏ tới mang tai, dĩ nhiên không phải là xấu hổ, tuyệt đối là bị tức.

Mới vừa đi hai bước, Cận Tử Kỳ liền nghe đến phía sau vang lên âm thanh giày cao gót đạp mạnh mất tự nhiên, còn chưa kịp quay đầu lại, sau lưng đã bị đẩy một cái thật tàn nhẫn, cả người bất ngờ không kịp đề phòng nên bị nghiêng đổ về phía trước.

Bị đẩy một cái, trong đầu Cận Tử Kỳ đột nhiên ầm một cái, cũng nhất thời quên đi giữ thân thể mình thăng bằng.

Động tác cô liên tiếp ngã quỵ lên phía trước và một hình ảnh trong trí nhớ trong phút chốc trùng khớp với nhau ——

Cũng là có một cỗ lực đạo như vậy từ phía sau đột nhiên đẩy cô, bởi vì chưa hề đề phòng, cho nên dễ dàng ngã xuống phía trước, mà khi đó cô không có ngã nhào trên đất, mà là đụng phải người trước mặt. . . . . .

Té lăn trên đất, trên tứ chi truyền tới đau đớn kéo mạch suy nghĩ của Cận Tử Kỳ trở lại.

Nhưng cũng vào lúc này, trong đình viện đột nhiên vang lên giọng nói đầy hoảng hốt tức giận của Ngu Thanh Kiều: "Kiều Niệm Chiêu, mày đang làm gì! Được, còn ra tay đánh người, tao thấy mày là da quá ngứa!"

Cận Tử Kỳ theo tiếng quay đầu lại, thì nhìn thấy Ngu Thanh Kiều một thân mặc đồ công sở OL, một tay lấy túi mua sắm trong tay hung hăng quăng xuống đất, vung tay áo lên nhanh chóng xông lại, giữa lúc Kiều Niệm Chiêu còn không có phản ứng kịp, đã đẩy cô ta ngã trên mặt đất, còn đạp lên trên người cô ta một cước, mắng: "Phải trừng trị con đà bà xấu xa này!"

Kiều Niệm Chiêu mặc dù đối với bên ngoài vẫn là hình tượng dê con, nhưng dê con nóng nảy cũng sẽ cắn người, hơn nữa lúc này vẫn là đầu con sói trắng khoác da dê nham hiểm, làm sao có thể chịu để yên?

Rất nhanh thì cô ta đã từ trên mặt đất ngồi dậy, cũng không để ý trên đầu gối đã bị trầy da, xấu hổ mà lập tức quay sang Ngu Thanh Kiều nhào qua muốn đánh, hai tay lại bị chế trụ gắt gao, Ngu Thanh Kiều lại mắng cô một câu, sau đó dùng sức đẩy cô ra.

Kiều Niệm Chiêu mang giày cao gót nên khi bị đẩy phải lảo đảo lui về phía sau, may mắn đụng vào chiếc xe sau lưng mới không có ngã nhào lần nữa.

Vậy mà cô đụng vào cũng là chiếc BULI Ngu Thanh Kiều mới lái trở về.

Cổ tay trái của Kiều Niệm Chiêu bởi vì cắt cổ tay nên để lại một vết sẹo, cho nên luôn luôn lấy đồng hồ đeo tay che giấu, giờ phút này một phút không chú ý, đồng hồ đeo tay kéo lê lên bề mặt sáng loáng của chiếc xe tạo một đường cong duyên dáng.

"Kít" một tiếng, rất nhẹ lại phá lệ chói tai, có vẻ quỷ dị mà trầm thấp.

Ngu Thanh Kiều không dám tin mà trợn to mắt, "A a a! BULI của tôi!" Hầu như hô xong một tiếng thì nổi điên lên mà xông tới níu lấy mái tóc của Kiều Niệm Chiêu, "Tao liều mạng với mày!"

"Phi!" Kiều Niệm Chiêu phun một bãi nước miếng lên trên quần áo của Ngu Thanh Kiều.

Ngu Thanh Kiều tức giận tới mức giơ chân, nhìn xe yêu của mình một chút lại xem một chút bộ đồ mình vừa mới mua, vừa phẫn nộ mắng to vừa kéo lấy tóc Kiều Niệm Chiêu muốn cùng cô ta đấu một trận đến ngươi chết ta sống.

Kiều Niệm Chiêu cũng không nguyện ý chịu thua, nhưng cũng bị kéo đến da đầu đau đớn từng trận, kêu the thé, hai tay quơ múa lung tung trên không trung, bắt được cánh tay Ngu Thanh Kiều liền liều mạng mà há mồm cắn xuống.

Cận Tử Kỳ đã từ dưới đất đứng lên, nhìn hai cô gái ở bên cạnh ga ra uốn éo đánh nhau thành một đoàn, không biết nên từ đâu ra tay đi khuyên can, huống chi lấy lòng dạ hẹp hòi của phụ nữ, làm sao có thể nghe người ta khuyên?

"Thanh Kiều, đừng đánh!" Muốn kéo Ngu Thanh Kiều ra, Ngu Thanh Kiều lại tránh thoát tay của cô, dùng sức lôi kéo Kiều Niệm Chiêu nhe răng trợn mắt mà la ầm lên: "Em hôm nay không tiêu diệt nó, ba chữ Ngu Thanh Kiều em sẽ viết ngược lại!"

Cận Tử Kỳ nhìn thấy gan bàn tay phải của Ngu Thanh Kiều nơi bị Kiều Niệm Chiêu cắn đã chảy ra máu, nhưng mà trời sanh Ngu Thanh Kiều tính quật cường dù bất ngờ nhưng không kêu đau cũng không chịu buông tay, đem Kiều Niệm Chiêu đẩy trên sân cỏ sau đó ngồi lên.

"Tao phải cắn chết mày!" Ngu Thanh Kiều cúi người xuống thì lập tức cắn một cái lên trên ngực của Kiều Niệm Chiêu.

"A!" Tiếng thét kêu đau như heo bị giết vang dội cả đình viện, dư âm tản ra thật lâu cũng không đi.

Trong biệt thự mọi người rối rít chạy ra tới tấp, ngay cả trên lầu hai biệt thự gần đó cũng nhô đầu ra xem náo nhiệt.

Tô Ngưng Thu trên người còn mặc tạp dề, vội vã mà chạy đến, nhìn thấy trên đất hai người đang cắn xé nhau, cũng gấp đến đỏ mắt, không nói lời gì liền đi lên lôi kéo: "Thanh Kiều, mau chóng nhả ra!"

Ngu Thanh Kiều bị Cận Tử Kỳ và Tô Ngưng Thu bắt lại cánh tay kéo ra bên ngoài, Kiều Niệm Chiêu bắt được cơ hội lui về phía sau, nhưng cái mông vẫn bị giày cao gót của Ngu Thanh Kiều đá một cước, đoán chừng còn có thể xanh tím một mảng lớn!

"Như thế nào, không có sao chứ?" Cận Tử Kỳ có chút lo lắng nhìn gan bàn tay Ngu Thanh Kiều chảy máu.

Ngu Thanh Kiều toét miệng bóp cổ tay của mình, dường như muốn cưỡng chế ngăn cản thần kinh truyền đến cảm giác đau, trên mặt lại nỗ lực giả bộ không có việc gì lắc đầu: "Không sao đâu, bị chó điên cắn một cái mà thôi!"

Tô Ngưng Thu lại hung hăng gõ xuống đầu cô: "Ta nói con có thể an phận chút hay không, như thế nào động một chút là theo người tranh đấu, có phải ngại mình mệnh dài hay không?"

Ngu Thanh Kiều bĩu môi, không có nói cho Tô Ngưng Thu nguyên nhân đánh nhau, Cận Tử Kỳ đang muốn nói, đột nhiên bị một giọng nói tức giận giành trước một bước chất vấn: "Chuyện gì xảy ra?"

Nghe tiếng nhìn lại, liền nhìn thấy Cận Chiêu Đông xanh mặt bước nhanh đi tới, mà phía sau ông, còn có Kiều Niệm Chiêu bị Ngu Thanh Kiều kéo đầu tóc rối loạn mặt đầy nước mắt đi theo, mang giày cao gót chân thấp chân cao theo sát tại đó.

Mà Tô Ngưng Tuyết thì sau khi dừng xe xong đã đi xuống, sắc mặt thật bình tĩnh, chỉ là khi nhìn đến lòng bàn tay Cận Tử Kỳ bị xây xước do chà xát thì nhíu nhíu mày: "Như thế nào lại bị thương?"

Tống Kỳ Diễn cũng đã chạy ra, trong lúc nhìn đến Kiều Niệm Chiêu một thân chật vật thì nhíu mày một cái, sau đó lực chú ý toàn bộ chuyển dời đến trên người Cận Tử Kỳ, hơn nữa khi nghe Tô Ngưng Tuyết hỏi thăm câu này thì sầm mặt.

Đi thẳng tới bên người Cận Tử Kỳ, kéo tay của cô qua cẩn thận xem xét tình trạng vết thương, sau đó cũng quan sát toàn thân cao thấp một lần, tầm mắt dừng lại ở trên hai đầu gối cô dính đầy bụi bặm, "Người nào đẩy?"

Ngu Thanh Kiều chỉ sợ Tống Kỳ Diễn không biết, nhảy dựng lên chỉ vào Kiều Niệm Chiêu núp ở sau lưng Cận Chiêu Đông: "Lúc em trở về thì thấy cô ta cố ý từ phía sau chạy lên đẩy ngã chị họ!" (T_T)

Tống Kỳ Diễn cau chặt lông mày, chuyển con mắt nhìn về phía Kiều Niệm Chiêu, ánh mắt âm u lạnh lẽo như muốn đem cô ta thiên đao vạn quả.

Kiều Niệm Chiêu ở sau lưng Cận Chiêu Đông rụt một cái, nước mắt rơi xuống ào ào, giọng nói cũng thút thít đứt quãng: "Ba ba. . . . . . Không phải như thế. . . . . . Con là có lời muốn nói với chị ấy nên kéo chị lại, thì tự chị ấy đã ngã xuống rồi."

"Tự mình ngã xuống ? Cô nói chuyện cười sao?" Ngu Thanh Kiều không chịu bỏ qua: "Cô xem chị họ của tôi là con lật đật à! Tôi rõ ràng nhìn thấy khuôn mặt cô hung hăng ở sau lưng chị họ đẩy một cái, sau đó tôi hỏi cô tại sao phải xô chị họ, cô không nói hai lời thì nhào tới đánh tôi, mọi người xem, đây chính là chứng cớ!"

Ngu Thanh Kiều nói xong, liền đem bàn tay mình máu thịt lẫn lộn cố ý đưa tới trước mặt Cận Chiêu Đông, vẻ mặt làm ra đau đến mức không muốn sống, lầm bầm nói: "Dượng cả, dượng đúng là nuôi kẻ vong ơn bội nghĩa nham hiểm!"

Sắc mặt Cận Chiêu Đông càng thêm khó coi, Kiều Niệm Chiêu vội vàng giải thích: "Ba ba, cô ta nói láo, là cô ta đánh con trước, con mới cắn cô ta, hơn nữa cô ta cũng cắn con rồi!"

"Có người nào vu oan đổ tội như cô vậy không? Tôi cắn cô ở chỗ nào vậy? Cô mau lấy ra đây cho chúng tôi xem a!"

Ngu Thanh Kiều hùng hổ doạ người mà kêu lên, Kiều Niệm Chiêu cũng chỉ nghẹn đỏ mặt, Ngu Thanh Kiều đã hung hăng cắn một cái lên trên ngực cô, chẳng lẽ còn muốn cô trước mặt nhiều người như vậy cởi quần áo sao?  

Hôn sủng - Hôn nhân đáng giá ngàn vàng (FULL) (I)Where stories live. Discover now