Chương 132: Cận Tử Kỳ, kéo mặt nạ của cô xuống (I)

216 4 0
                                    

  Cận Tử Kỳ hơi sững sờ, nhưng cũng thật sự nghe lời mà không quay đầu lại nhìn.

Cô nâng tay lên nhẹ chạm vào cánh tay của hắn, kinh ngạc hỏi: "Sao thế?"

Nhưng Tống Kỳ Diễn lại làm như không có chuyện gì mà nhếch miệng cười cười, vuốt ve vài sợi tóc rơi ra lộn xộn bên gò má của cô.

Hắn cười đến mức giống như một Giáo đồ Cơ Đốc Giáo thành kính: "Anh muốn khiêu vũ với em, Cận Tử Kỳ."

Ánh đèn bên trong phòng yến hội một lần nữa từng cái một được dập tắt, chỉ còn âm nhạc lãng mạn vang lên khắp nơi.

Ánh mắt Cận Tử Kỳ chợt vụt sáng, mím khóe môi, đưa tay đặt vào trong lòng bàn tay Tống Kỳ Diễn.

Tống Kỳ Diễn nắm bàn tay mềm mại của cô thật chặt, tầm mắt lướt qua Cận Tử Kỳ, nhìn đến Tần Viễn ở phía cửa.

Hai người cách nhau xa xa gật đầu cười cười, xem như là chào hỏi, khi Tần Viễn đưa ánh mắt của anh đến gần mặt Cận Tử Kỳ, Tống Kỳ Diễn đã kéo bàn tay của Cận Tử Kỳ đi vào sàn nhảy.

Ánh đèn ngũ sắc biến hoá liên tục cũng tạm thời để cho khuôn mặt của Cận Tử Kỳ ẩn vào bóng mờ âm u.

"Tần tổng tối nay có thể tới, đối với lão già ta đây mà nói, kinh hỉ thật lớn a!"

Ở cửa sảnh tiệc, Viên lão nhìn sang Tần Viễn bên cạnh cười đến không khép miệng, lấy thân phận địa vị giờ này ngày này của Tần Viễn, có thể tới tham gia tiệc sinh nhật cháu gái ông, mặt mũi đã là lớn lao biết bao!

Khóe miệng Tần Viễn hơi vểnh, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, "Viên lão nghiêm cẩn rồi."

Nói xong câu chào hỏi này, Tần Viễn lập tức lại đưa mắt hướng về phía trong sàn nhảy.

Khi tìm kiếm được bóng dáng nhỏ gầy màu tím kia được Tống Kỳ Diễn ôm loanh quanh trong ngực, ánh mắt của anh khẽ nheo lại.

Tầm mắt ngưng lại ở trên người đôi nam nữ đang ôm nhau mà khiêu vũ, rốt cuộc không dời mắt được.

Từ khi anh bước một chân vào sảnh tiệc thì đã chú ý tới bóng lưng người mặc váy lễ phục màu tím đậm này.

Dường như thần kinh thị giác bị một loại trọng lực dẫn dắt, không thể khống chế lại mà truy đuổi theo dấu tích của cô ấy.

Dáng người nhỏ bé yểu điệu đó, bộ dáng tóc dài thướt tha, đúng như bóng lưng kinh hồng* thoáng lướt qua trong thang máy cao ốc Tống thị ngày hôm trước, không khỏi có cảm giác quen thuộc xâm nhập vào đầu óc của anh.
(Kinh hồng: chỉ tư thái nhẹ nhàng phiêu dật, tướng mạo cô gái xinh đẹp)

Mà đứng ở trước mặt cô là Tống Kỳ Diễn hoàn toàn càng thêm kích phát nghi hoặc trong tận đáy lòng anh.

Chẳng lẽ cô ấy chính là vị hôn thê của Tống Kỳ Diễn?

Muốn tiến lên mượn danh nghĩa chào hỏi để thấy rõ mặt của cô, lại bị Viên lão xông tới mặt ngăn lại.

Trong lúc hàn huyên thăm hỏi, ánh mắt lại thất lạc trên người của bóng dáng màu tím kia.

"Đó là tiểu tử Tống gia, các cậu vẫn chưa có gặp mặt nhau qua?" Giọng nói của Viên lão ở bên cạnh lần nữa vang lên.

Tần Viễn hơi hơi thu hồi tầm mắt, "Không, chúng tôi xem như là người quen biết cũ rồi, bạn học thời đại học."

Vẻ mặt Viên lão bừng tỉnh hiểu ra, ha ha cười nói: "Cũng là giới trẻ tuổi các cậu giao tế rộng nha, cũng không giống như những lão già cổ hủ chúng ta chỉnh tề ở nhà nuôi chim dưỡng cá giết thời gian."

Tần Viễn quay lại cười khẽ, liếc mắt liền nhìn thấy Tống Kỳ Diễn đã lôi kéo bóng dáng màu tím kia đi vào sàn nhảy.

Trong sàn nhảy nam nữ mờ mờ ảo ảo, nhưng làm thế nào cũng nhìn không thấy rõ dáng vẻ của người phụ nữ kia.

Giữa trung tâm sảnh tiệc, các loại váy dạ hội dài mang sắc thái riêng như những cánh bướm đủ màu đang ganh đua sắc đẹp, nhẹ nhàng nhảy múa.

Trong tay Tần Viễn cầm một ly sâm banh, ánh mắt tùy thời lại chuyên chú chìm ngập đuổi theo bóng hình màu tím ấy.

Gương mặt như có điều suy nghĩ, giống như một tòa điêu khắc cao ngất hãm sâu vào trong ký ức không thể tự kềm chế.

Cơ thể mảnh mai của cô ấy giống như một cây đàn tranh cổ xưa, dường như bất kỳ một vị trí nào cũng có thể chảy ra một đoạn Sơn Thủy, sự yên lặng, sự ưu nhã, điềm nhiên, lại mang theo một loại ảo ảnh đầy bạo lực.

Tần Viễn bưng ly rượu lên nhấp một ngụm, ngắm nhìn hình bóng tà váy tím cùng thảm trải sàn đỏ rực như lửa hoá thành một loại sức sống nguyên thuỷ hấp dẫn đầy mê hoặc mà không một ngôn ngữ nào hình dung được.

Ánh mắt của anh thoáng nghiêng đi, nhìn thấy Tống Kỳ Diễn khoác lên vòng eo của cô ấy——

Giờ phút này, hắn chính là người khảy đàn đó.

Thân thể của cô ấy ở trong vòng tay Tống Kỳ Diễn, hoá thành một đóa hoa Violet-Tử La Lan nở rộ.

Không quá tràn trề mà cao quý, nhưng khi anh ngắm nhìn thêm một chút thì thoáng sinh ra một loại cảm xúc đau thương nhạt nhoà ở cô, bàn tay nắm chuôi ly rượu dừng lại, lắc lư chất lỏng màu vàng kim bên trong.

Loại cảm giác đau đớn này quá mức quen thuộc, giống như đã chôn giấu ở chỗ sâu trong ký ức, rồi lại lộ ra xa lạ bỡ ngỡ.

—— mười năm, đã qua rồi mười năm, thời gian quả nhiên là thứ đồ tốt, đủ để con người ta chữa khỏi vết thương đau đớn nhất.

Tần Viễn tự giễu mà cong khóe miệng lên, một hơi uống cạn sạch ly rượu sâm banh cầm trong tay, mặc cho chất lỏng lạnh như băng thiêu cháy cổ họng của mình, chảy vào máu của mình, thẩm thấu vào xương tuỷ.

--- ------ ------

Cận Tử Kỳ lảo đảo bị Tống Kỳ Diễn lôi vào sàn nhảy.

Giờ phút này, hắn đang gắt gao bắt lấy tay của cô, tay kia nhẹ nhàng đặt ở bên eo cô.

Dưới ánh đèn ngũ sắc xoay tròn, hắn cúi đầu, ánh mắt nhìn xuống mắt của cô vô cùng dịu dàng, rồi lại mang theo sự tức giận bá đạo.

Vũ khúc theo tiết tấu biến hóa, một tay hắn nhẹ nhàng nắm eo cô, xoay một vòng thứ nhất.

Thân thể hai bên như có như không nhẹ nhàng dán sát nhau, Cận Tử Kỳ ngẩng đầu nhìn sang hắn, đôi mắt bình tĩnh: "Anh có tâm sự?"

"Không có, chẳng qua là cảm thấy tiệc sinh nhật có chút nhàm chán." Tống Kỳ Diễn hơi nhếch mày cười nhạt.

Nhịp bước chân của họ đặc biệt hài hòa, giống như trước đó cũng đã luyện tập qua vô số lần.

Anh lui em tiến, một người bước, một người xoay, vạt áo tây trang tựa như muốn nhẹ nhàng chuyển động theo tà váy dài.

"Tiểu Kỳ. . . . . ." Hắn khẽ gọi một tiếng chìm ngập bên trong vũ khúc hòa âm, nhưng dường như cô nghe được nên ngẩng đầu lên.

Tống Kỳ Diễn nhẹ nhàng kéo cô lại gần, dán sát lên lồng ngực của mình, bước nhảy chậm lại, dường như tuyên bố với mọi người rằng hắn hoàn toàn có quyền chiếm giữ người phụ nữ trong ngực này.

"Cái gì?" Cô thì thầm hỏi một câu, ánh mắt lộ ra chút tò mò nhìn sang hắn.

Tống Kỳ Diễn cúi đầu, đôi mắt sâu thẳm mà nhìn cô chăm chú, sự trầm mặc chợt phủ xuống cả hai bên.

Chẳng qua bước nhảy của họ vẫn hài hoà như cũ, giống như một bài thơ lặng thầm thở dài, ai cũng không biết tiết tấu.

Lúc âm nhạc chuẩn bị kết thúc, Tống Kỳ Diễn lại bỗng dưng dừng bước, Cận Tử Kỳ lảo đảo đi lên phía trước, một cước đạp lên trên giày của hắn, vì vậy mà xấu hổ đỏ mặt.

"Thực xin lỗi..." Cận Tử Kỳ dựa vào ánh đèn lờ mờ cúi đầu, "Anh không sao chứ?"

Cận Tử Kỳ không thấy âm thanh của Tống Kỳ Diễn vang lên, cho rằng giẫm lên bị thương, trên mặt có chút lo lắng: "Chúng ta đi xuống trước đi."

Không để ý tới vũ khúc còn chưa kết thúc, lập tức muốn lôi kéo hắn đi xuống, nhưng Tống Kỳ Diễn lại nắm tay của cô thật chặt.

"Tiểu Kỳ, nếu như có người vạn bất đắc dĩ lừa gạt em, em sẽ đối đãi với anh ta như thế nào?"

Giọng nói của Tống Kỳ Diễn ở trong vũ khúc cũng không rõ ràng, nhưng Cận Tử Kỳ vẫn nghe ra đại khái.

Cô quay đầu lại nhìn sang gương mặt tuấn tú của Tống Kỳ Diễn trong sàn nhảy lúc sáng lúc tối, có chút nghiền ngẫm thần sắc không rõ ràng trên mặt hắn.

Khóe mắt xẹt qua thoáng nhìn những người tham gia nhảy múa, "Hay là đi xuống trước rồi hãy nói, đứng ở chỗ này làm trở ngại người khác khiêu vũ."

Cận Tử Kỳ còn chưa đi ra được một bước, Tống Kỳ Diễn đã ỷ mạnh mà kéo cô trở lại: "Trả lời anh trước."

Giọng điệu của hắn không khỏi nghiêm túc, ngay cả lực đạo của bàn tay trên đầu vai cô cũng có chút to lớn.

Hàng lông mày đen xinh đẹp của Cận Tử Kỳ cau lại, có chút không hiểu nhìn lại hắn, cô biết nếu không cho ra đáp án hắn sẽ không bỏ qua, lại khẽ thở dài một tiếng, khoan thai trả lời: "Có thể xử trí như thế nào, không phải như vầy phải không?"

—— Ý ở ngoài lời, không so đo tranh cãi, vì vậy không giải quyết được gì?

Lòng Tống Kỳ Diễn thấy may mắn mà thở phào nhẹ nhõm.

—— nếu như hiện tại nói với cô sự thật, cũng sẽ không nên như thế nào.....

Chẳng qua, hắn mới vừa công tác chuẩn bị tính toán nói thật cảm xúc của mình thẳng thắn, Cận Tử Kỳ lại bổ sung thêm một câu nữa.

"Không có ai sẽ thích bị người ta lừa gạt, em cũng giống vậy, bất kể là vạn bất đắc dĩ vẫn là hành vi cố ý, trong mắt của em, chẳng qua đều là vì mình mà tìm lấy cớ lừa dối người khác, bất cứ chuyện gì dính vào hai chữ nói dối cũng không còn là chuyện đơn thuần nữa."

"Vậy nếu như bị em phát hiện sẽ như thế nào?"

Tống Kỳ Diễn hỏi tới có chút vội vàng, Cận Tử Kỳ lại không trả lời ngay, mà nhíu chặt hàng lông mày đen xinh đẹp quan sát hắn.

"Tống Kỳ Diễn, có phải là anh có chuyện gì còn gạt em vì thế mới tung ra những lời nói dối hay không?"

Cận Tử Kỳ không phải là cô gái tiểu bạch, ở thương trường dốc sức làm việc nhiều năm như vậy, thế nên ánh mắt vẫn phải có chút năng lực.

Nhìn sang dáng vẻ Cận Tử Kỳ híp lại đôi mắt đẹp hồ nghi, trái tim Tống Kỳ Diễn căng thẳng, trên mặt lại làm như không có chuyện gì xảy ra mà "ồ" một tiếng: "Chỉ là muốn biết em có đói bụng không, có muốn đến phòng bếp lấy chút thức ăn hay không."

Cận Tử Kỳ cau mày nhìn xuống những người khác đang khiêu vũ chung quanh: "Việc này cùng chuyện vừa rồi anh hỏi em có liên quan với nhau sao?"

—— tại sao nhất định phải đứng ở chính giữa sàn nhảy để thảo luận?

"Anh nói có thì có!" Dã man không hiểu chuyện kéo cánh tay của cô qua, lôi vào trong ngực của mình, "Anh còn muốn nhảy."

Âm nhạc lần nữa vang lên, là từng bước dài.

Cận Tử Kỳ nhìn thấy Tống Kỳ Diễn giống như bị chọc tức, không thể làm gì nên theo sát hắn quay lại sàn nhảy.

Chợt nhớ tới vấn đề mới vừa rồi của hắn, lại kết hợp với vẻ mặt của hắn vào khoảnh khắc ấy, trong lòng Cận Tử Kỳ mơ hồ có cân nhắc, cô khẽ nhếch mày, lúc cô xoay qua một vòng trở lại trong ngực hắn, ngẩng mặt lên.

"Nếu là có người lừa dối em, nhất định em sẽ không dễ dàng buông tha hắn." Nhàn nhạt, giọng nói nghiêm túc.

Sau đó rõ ràng cảm nhận được bước nhảy dưới chân nhốn nha nhốn nháo.

Xem ra thật đúng là có việc gạt cô, chẳng lẽ ở bên ngoài bao nuôi tiểu tình nhân mới đầu hai mươi tuổi?

Nhìn ánh đèn sàn nhảy lóe lên, ánh mắt Tống Kỳ Diễn trở nên âm u, cô lại ức chế không được mà mỉm cười.

Thoáng lại gần dán sát vào lỗ tai của hắn, môi đỏ mọng hé mở, hơi thở thơm như hoa lan: "Em sẽ bắt hắn phải quỳ lên bàn phím!"

Cảm nhận được thân thể Tống Kỳ Diễn khe khẽ chấn động, Cận Tử Kỳ giống như đứa nhỏ đùa dai tinh quái được như ý mà cong lên khóe môi.  

Hôn sủng - Hôn nhân đáng giá ngàn vàng (FULL) (I)Where stories live. Discover now