Tuần trăng mật kết thúc trước thời hạn làm cho Cận Tử Kỳ có hơn hai ngày nghỉ nhàn rỗi, Tống Kỳ Diễn lại bị Tống Chi Nhậm triệu hồi đến Tống thị đi làm, chỉ còn lại một mình cô ở nhà.
Buổi trưa Cận Tử Kỳ đi dến chỗ Tô Ngưng Tuyết, khi đến dưới lầu nhà trọ, không chút nào ngoài ý muốn mà thấy được Kiều Nam.
Có điều nhìn thấy so với hôm trước khi đi hưởng tuần trăng mật thì có điều khác biệt, Kiều Nam yên lặng mà đứng ở ven đường, trong tay của ông cầm một bó hoa cát cánh lớn, không phải là hoa hồng đỏ rực, cũng không phải là hoa bách hợp thánh khiết, chẳng qua chỉ là loài hoa cát cánh tầm thường.
Hoa cát cánh nói lên tình yêu chân thành không thay đổi, cùng là....tình yêu tuyệt vọng.
Quả thật rất phù hợp với tình cảm của ông dành cho mẹ, rõ ràng hi vọng nhỏ bé nhưng ông vẫn không nóng nảy mà chờ đợi.
Cận Tử Kỳ ngồi ở trong xe nhìn một lát, không thể nghi ngờ mà phát hiện Kiều Nam chính là một phong cảnh ở dưới lầu. Diện mạo không kém, nhìn qua ôn nhã cao quý biết bao, vẫn đang cầm bó hoa, đưa tới vô số ánh mắt tò mò của người đi đường.
Ông không làm kinh động Tô Ngưng Tuyết, chỉ một mình ôm bó hoa cát cánh tươi lặng lẽ đứng ở bên dưới.
Ngẩng đầu lên nhìn, đặc biệt ánh mắt chỉ nhìn đến một hướng ——
Ban công của căn hộ nơi Tô Ngưng Tuyết ở.
Thậm chí Cận Tử Kỳ hoài nghi, mấy ngày nay, rất có thể mỗi ngày Kiều Nam đều tới nơi này đợi chờ như vậy.
Sau đó cô nhìn thấy một ông già mặc áo ghi-lê vàng từ nơi khác xông tới, bày ra phiếu ghi trong tay, đi tới gần Kiều Nam, sau đó ông gõ gõ lên xe: "Mười đồng!"
Kiều Nam cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, phối hợp lấy từ trong bóp da mười đồng đưa cho ông lão, không quên mỉm cười mà nói một câu: "Làm phiền bác." Vẻ mặt và thái độ như vậy đều không giống như là lần đầu tiên nộp tiền.
Ông lão lúc này cầm lấy tiền nhưng không rời đi, mà là hai tay chắp sau lưng, bắt chước dáng vẻ của Kiều Nam nhìn lên trên lầu, sau đó đối với Kiều Nam thân thiện mà cười cười: "Tiên sinh, anh ngày ngày tới đây, không bằng mua vé tháng đi, tôi ưu đãi cho anh một chút, một tháng hai trăm đồng như thế nào?"
Cận Tử Kỳ nghe thấy thì 囧, lúc này còn có thể mua vé tháng, càng làm cho cô kinh ngạc chính là, Kiều Nam trầm ngâm chốc lát, thật sự là lần nữa móc bóp da ra dự định rút hai tờ tiền màu đỏ nộp phí cho ông lão.
Làm như vô tình, Cận Tử Kỳ liền mở ra cửa xe đi xuống, đối với Kiều Nam đang chuẩn bị trả tiền kêu một tiếng: "Chú Kiều."
Kiều Nam ngẩn ra, theo tiếng nhìn sang, thấy là Cận Tử Kỳ đứng ở nơi đó, lại cúi đầu nhìn hai trăm đồng trong tay mình, vẻ mặt có chút ngượng ngùng , không dấu vết mà lại đem tiền giấu đi.
Ông nói nhỏ vài câu với ông lão, sau đó ông lão lập tức rời đi.
Tiếp theo mới đi tới chào hỏi cùng Cận Tử Kỳ "Tử Kỳ, cháu và Kỳ Diễn đã đi trăng mật trở về?"
"Vâng, ngày hôm qua vừa về đến." Tầm mắt của Cận Tử Kỳ dừng ở trên bó hoa cát cánh, thấy thế Kiều Nam lúng túng kéo kéo khóe miệng, bất tri bất giác mà xê dịch bó hoa ra sau lưng.
Đối với ông ở cái tuổi này, còn làm tiết mục tặng hoa và lặng lẽ chờ đợi ở dưới lầu theo đuổi người khác, quả thật có chút xấu hổ.
"Chú Kiều là tới tìm mẹ con sao?"
Bên tai Kiều Nam có chút đỏ hồng, "Ách. . . . . ." Sau đó thì như thế nào cũng nói không nên lời.
Cận Tử Kỳ nhìn dáng vẻ của ông mà buồn cười, liền chủ động mời ông lên lầu: "Chú Kiều, dù sao con cũng muốn đi lên, chú chờ ở chỗ này cũng mệt, nếu không hãy cùng con đi lên đó ngồi một chút đi."
Trong mắt Kiều Nam sáng lên, nhưng ngay sau đó rất là mất mác cười cười lắc đầu: "Quên đi, cháu lên đi."
Cận Tử Kỳ dĩ nhiên biết Kiều Nam băn khoăn, ông sợ Tô Ngưng Tuyết không muốn nhìn thấy mình. Cứ như vậy mà tùy tiện đi lên, sẽ tạo thành cục diện lúng túng, đến lúc đó càng thêm khó xử.
Vậy mà, nhìn dáng vẻ tuân thủ lễ nghi nghiêm ngặt của ông, Cận Tử Kỳ lại có loại cảm giác chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Nếu như Kiều Nam cũng có thể giống như Tống Kỳ Diễn không có da không mặt mũi như vậy không chừng hôm nay Tô Ngưng Tuyết là của ai phu nhân nhỉ!
Trong lòng nghĩ như vậy, ngoài miệng cũng không khỏi mà nhấn mạnh: "Chú Kiều, mẹ con nói sau khi ly hôn với ba con xong, bà sẽ đến Pháp hoặc Italy định cư, không dự tính ở trong nước nữa,."
Trên mặt Kiều Nam chợt lóe lên kinh ngạc: "Mẹ con thật sự nói như vậy sao?"
"Nơi này không có gì đáng giá để cho mẹ lưu luyến, hiển nhiên muốn đi." Cận Tử Kỳ gật đầu, quan sát thần sắc Kiều Nam, lại nói : "Nếu như vậy, cháu đi lên trước, tạm biệt, chú Kiều."
Nói xong, cũng không đi để ý gương mặt Kiều Nam đầy vẻ rối rắm, vẫn đi vào, lúc đang đợi thang máy, sau lưng đột nhiên vang lên tiếng bước chân hơi có vẻ chần chờ, Cận Tử Kỳ đã lường trước là ai đến.
Thật sự thì cô cũng không muốn cố ý tác hợp Kiều Nam và Tô Ngưng Tuyết, chẳng qua là nhìn thấy Kiều Nam vẫn chờ ở dưới lầu có phần nhìn không nổi, cảm thấy một mối thầm mến hơn ba mươi năm cuối cùng nên có một phần kết thúc hoàn toàn.
Về phần Kiều Nam có được tiếp đón hay không, đó là do Tô Ngưng Tuyết tự mình quyết định, cô sẽ không đi can thiệp.
"Tử Kỳ. . . . . ." Kiều Nam người đã đến trước mặt cô, vẻ mặt có chút mất tự nhiên.
Bó hoa cát cánh vẫn còn được ông cầm trong tay, kết hợp với hình tượng ông chú dịu dàng, thực sự thì có một chút buồn cười.
Cận Tử Kỳ kiềm chế lại cơn xúc động buồn cười, "Chú Kiều vẫn chưa ăn cơm trưa mà, cùng đi lên đó ăn đi."
Kiều Nam nhíu chặt chân mày, dường như ở trong lòng làm một phen giãy giụa, mới trù trừ gật đầu, "Vậy cùng nhau đi."
. . . . . .
Cận Tử Kỳ có trang bị chìa khóa của nhà trọ, vừa mở cửa ra liền nghe thấy tiếng băng ghế ngã đỗ trên đất, sau đó là âm thanh có người ngã nhào trên đất nặng nề, còn có tiếng thủy tinh vỡ "Xoảng" trong trẻo.
Cô bị tiếng va chạm bất ngờ làm sợ hết hồn, mà người phía sau đã xẹt qua cô vọt vào.
Bó hoa cát cánh cũng bị tiện tay vứt trên mặt đất, hoa lá lả tả trên mặt sàn trắng bóng.
Đôi mắt đẹp của Cận Tử Kỳ vụt sáng, đến khi kịp phản ứng, lập tức đóng cửa lại và cũng không kịp đổi giày mà đuổi theo.
Cửa phòng vệ sinh khép hờ, bên trong là một mảnh mờ tối, giữa không gian u ám, nhìn thấy bên trong có phần hỗn độn, mà bóng dáng của Kiều Nam nửa ngồi xổm trên mặt đất đã ánh vào tầm mắt cô.
Cận Tử Kỳ thuận tay mở đèn phòng khách lên, ánh đèn soi sáng tình cảnh trong phòng vệ sinh ——
Tô Ngưng Tuyết ngã nhào trên nền gạch men, bên cạnh là băng ghế ngồi, còn có một cái chụp đèn thủy tinh bị rớt bể, bà đang ôm lấy chân của mình nhíu mày, sắc mặt có chút tái nhợt, hiển nhiên là bị chụp đèn rớt xuống đập trúng.
"Mẹ, mẹ không sao chớ?" Cận Tử Kỳ muốn đi vào, lại phát hiện phòng vệ sinh không thể chứa quá nhiều người.
Kiều Nam đang cúi đầu chuyên tâm kiểm tra thương tích của Tô Ngưng Tuyết, mượn ánh đèn, Cận Tử Kỳ nhìn thấy trên cái trán rộng của ông lại rịn chút mồ hôi, giống như người bị thương là ông.
Tô Ngưng Tuyết không nghĩ tới Kiều Nam sẽ xuất hiện ở chỗ này, vậy mà kinh ngạc đi qua chính là xa lánh lạnh nhạt, bà nhẹ nhàng mà gạt tay của Kiều Nam ra, mới đối với Cận Tử Kỳ cười một tiếng, nụ cười có chút miễn cưỡng.
"Không có sao, chỉ là đổi đèn, không cẩn thận đạp hụt một bước."
Nói xong, bà chống chống bồn tắm đứng lên, dưới chân trẹo một cái, mắt thấy sắp phải ngã.
"Cẩn thận!" Cận Tử Kỳ đã đi đến bên trong hai bước, Kiều Nam đã trước một bước đứng dậy đỡ Tô Ngưng Tuyết.
Ông rũ mắt xuống nhìn Tô Ngưng Tuyết quật cường muốn đẩy mình ra, lần này lại không buông tay như bà mong muốn, đôi mày thanh tú nhíu lại, hơi nghiêng người, trực tiếp ôm lấy bà, mím chặt môi lập tức bế bà đi ra ngoài.
Cận Tử Kỳ lặng lẽ tránh đường, lúc cùng Kiều Nam lướt qua nhau, có thể mơ hồ cảm nhận được trên người ông phát ra cơn tức giận.
Cận Tử Kỳ không khỏi nhìn sang Tô Ngưng Tuyết đang bị ông ôm trong ngực mà không ngừng giãy dụa, bất đắc dĩ thở dài, theo đó cùng nhau đi tới phòng khách, mà Kiều Nam đã đặt Tô Ngưng Tuyết ở trên ghế sofa.
Kiều Nam cũng ngồi xổm người giống như lúc ở trong phòng vệ sinh, cúi đầu cẩn thận muốn cởi đi vớ của Tô Ngưng Tuyết.
Không biết là Tô Ngưng Tuyết phản kháng quá mức kịch liệt, hay là do Kiều Nam thật không có đề phòng, đến lúc Cận Tử Kỳ đến gần, thì nhìn thấy chân của Tô Ngưng Tuyết đá vào trước ngực Kiều Nam, Kiều Nam bất ngờ không kịp đề phòng mà ngã ra sau.
"Chú Kiều. . . . . ." Cận Tử Kỳ lo lắng mà kêu một tiếng, Kiều Nam đã ngã nhào trên đất.
Hai tay của ông theo bản năng chống đỡ phía sau, song trên mặt cũng không xuất hiện bối rối khi bị đạp ngã, ông khẽ chớp mắt không nhúc nhích mà nhìn sang sắc mặt vắng lạnh của Tô Ngưng Tuyết.
Tô Ngưng Tuyết dường như cũng không nghĩ tới Kiều Nam sẽ bị mình đá trúng, trong phút chốc lo lắng, vậy mà ngay sau đó thì lạnh mặt, hai tay ở bên người nắm chặt phía dưới ghế sofa, hất mặt không nhìn ông.
Tình cảnh này, ngược lại có chút giống như đôi tình nhân trẻ gây gổ, ách.....
Cận Tử Kỳ vì tự làm ví dụ mà cảm thấy kinh ngạc, nhận thấy được bầu không khí trong phòng khách cứng lạnh, cũng không tiện đứng ngoài quan sát nữa, tiến lên giải thích với Tô Ngưng Tuyết : "Mới vừa ở lầu dưới nhìn thấy chú Kiều, con gọi chú Kiều cùng lên đây."
"À" Tô Ngưng Tuyết nhàn nhạt đáp một tiếng, sau đó không nói tiếp.
Kiều Nam không nói một lời từ trên đất đứng lên, không nói gì thêm nữa, xoay người đi ra cửa.
Cận Tử Kỳ muốn gọi ông lại, nhưng không biết nên lấy lý do gì giữ ông lại, quay qua nhìn Tô Ngưng Tuyết, phát hiện bà cũng nghiêng đầu nhìn sang cảnh sắc ngoài cửa sổ, không có ý mở miệng giữ người.
Ở cửa vang lên tiếng cửa mở rồi đóng sập lại, tiếng vọng trở lại, quanh quẩn bên trong nhà trọ yên tĩnh.
Vẻ mặt Tô Ngưng Tuyết lạnh nhạt rất vô tình, bàn chân bị thương vẫn còn duy trì tư thế đạp người, vớ cởi một nửa đến mắt cá chân, Cận Tử Kỳ nhìn dáng vẻ của mẹ, trong lòng thầm than, thật sự thì cũng không phải là một chút cũng không có cảm giác không phải sao?
Cô rón rén mà đi qua, ngồi ở trên ghế sofa, cúi đầu thăm dò vết thương ở chân của mẹ.
"Mẹ không sao." Giọng nói của Tô Ngưng Tuyết nhẹ vô cùng, dường như mới vừa rồi cùng Kiều Nam giằng co đã tiêu hao tất cả thể lực.
Tô Ngưng Tuyết giơ thẳng chân gác lên trên ghế sofa, sau đó cởi bỏ vớ, bàn chân chỉ có chút sưng đỏ, trong móng chân đã tụ chút máu, , đoán chừng chốc lát nữa sẽ ứ đọng một cục máu lớn.
"Mẹ, chỗ mẹ có rượu thuốc không?"
Tô Ngưng Tuyết lắc đầu một cái: "Không có, thật sự thì không có gì chuyện, mấy ngày nữa sẽ tiêu sưng thôi mà."
Cận Tử Kỳ nhìn quanh một vòng nhà trọ, trừ vật dụng cần dùng trong nhà, đồ trang trí ít lại càng ít, cho nên có vẻ cả căn phòng rất lạnh lẽo và thông thoáng, thiếu đi một phần nhân khí.
"Dì nhỏ và Thanh Kiều đâu?" Cận Tử Kỳ lúc này mới phát hiện thiếu đi hai người có thể khuấy đảo bầu không khí nhất.
"Dì nhỏ của con lần này trở về nước là muốn ở trong thị trường trong nước thành lập nhãn hiệu thời trang và trang sức cho công ty dì ấy, mấy ngày nay luôn luôn vội vàng tìm đối tượng hợp tác, còn Thanh Kiều gần đây đang tìm một công việc để làm."
Nghe được việc Thanh Kiều đi làm, sắc con ngươi mắt của Cận Tử Kỳ chợt lóe, vô tình liên tưởng đến Tống thị.
Chẳng lẽ là vì người kia trong miệng Tống Kỳ Diễn sao?
Tô Ngưng Tuyết lần nữa mang xong vớ, bà chống ghế sofa muốn đứng lên, Cận Tử Kỳ vội vàng đứng dậy đỡ lấy, Tô Ngưng Tuyết lại vươn tay, cách một màn không khí mà nhẹ nhàng cự tuyệt: "Mẹ cẫn chưa yếu ớt như vậy, có thể tự đi."
Vậy mà vừa mới chuyển thân, thân hình của Tô Ngưng Tuyết bỗng nhiên dừng lại ở nơi đó.
Cận Tử Kỳ không hiểu, theo ánh mắt của bà nhìn sang, thì thấy được trên sàn nhà là một bó hoa cát cánh.
Mới vừa rồi bị quẳng đi, sớm đã không còn cảm giác xinh đẹp như khi Kiều Nam cầm ở trong tay, rơi rớt lả tả, bị đè ép cùng một chỗ, giống như là hoa tàn bị tùy ý vứt bỏ.
"Đó là chú Kiều mang đến, bất quá mới vừa rồi nghe thấy tiếng động trong phòng vệ sinh, chú ấy có thể bị dọa, cho nên quăng mất hoa mà chạy vào.| Cận Tử Kỳ nhìn lướt qua gò má Tô Ngưng Tuyết.
"Vậy thì ném đi." Tô Ngưng Tuyết nói xong thì nghiêng người quay sang phòng ngủ mà khập khễnh đi tới.
Cận Tử Kỳ đi tới, đứng bên cạnh bó hoa cát cánh đó, lại phát hiện mình thế nhưng không thể ra tay mà ném nó vào thùng rác, trong đầu của cô hiện ra hình ảnh một người đàn ông ngày qua ngày chờ ở lầu dưới.
Đang không biết nên xử lý bó hoa này như thế nào, ở cửa đã truyền đến tiếng chuông cửa, Cận Tử Kỳ đứng dậy đi mở cửa, trong lúc nhìn thấy Kiều Nam kinh ngạc không nói ra được, ông ấy thế nhưng bỏ đi mà quay lại rồi.
Ông hít thở có chút gấp gáp, tựa như trải qua một trận vận động kịch liệt, bên trán mồ hôi chảy rơi rớt xuống.
Bàn tay nhấn chuông cửa vẫn còn chưa để xuống tới, sau khi Cận Tử Kỳ mở cửa, động tác vẫn còn dừng lại ở giữa không trung.
"Chú Kiều, chú. . . . . ."
Tầm mắt của cô dừng ở trong tay của ông, là một chai bạch dược Vân Nam còn có một túi bông tăm.
Không nghĩ tới ông không nói tiếng nào mà rời đi, lại là đi mua thuốc, đáy lòng Cận Tử Kỳ cũng không nhịn được thổn thức, cái gì cũng tốt, luôn quan tâm dịu dàng, chỉ bực chút là hay mắc cỡ, cái gì cũng giấu ở trong lòng.
Cận Tử Kỳ cong khóe môi lên tránh đường, "Mới vừa nói ở trong nhà không có thuốc, chú Kiều lại đưa đến đây."
Kiều Nam gật đầu với cô một cái, lại cầm thuốc vào nhà, khi đi ngang qua bó hoa cát cánh bước chân ngập ngừng, nhìn về phía phòng khách lại phát hiện không có ai, thì sau lưng truyền đến giọng nói của Cận Tử Kỳ: "Mẹ ở phòng ngủ."
Kiều Nam nghe xong thì phút chốc càng không ngừng vào phòng ngủ.
"Xem ra phải đem bó hoa này cắm lên." Cận Tử Kỳ nói thầm rồi một câu, thì nhặt hoa lên đi tìm cái bình hoa.
Sau đó không khỏi nhìn về phía phòng ngủ khép hờ cửa, nhỏ nhẹ mà cười cười, hai con người đều không khéo biểu đạt lại ở chung một phòng, hơn nữa là đã hiểu tâm ý, quả thật có chút lúng túng.
YOU ARE READING
Hôn sủng - Hôn nhân đáng giá ngàn vàng (FULL) (I)
Fiksi UmumTrong hôn lễ, trúc mã của cô vì tình yêu đích thực mà khiến cô trở thành trò cười cho toàn bộ giới nhân vật nổi tiếng, cô chỉ cười trừ một tiếng cho qua chuyện. Một hôn lễ sai lầm, gặp nhau trong một trận mưa, Cận Tử Kỳ đụng phải người được định sẵn...