Chương 159: Hai nơi triền miên, lạnh ấm tự biết (II)

233 3 0
                                    

  Tống Kỳ Diễn từ trong phòng tắm đi ra, thì nhìn thấy Cận Tử Kỳ dựa trên ghế sofa nhắm mắt dưỡng thần.

Dưới ánh đèn vàng nhạt bao phủ khắp cả phòng ngủ, cô trông tựa như đứa trẻ nhỏ đang cuộn mình trên ghế, dường như đã ngủ thiếp đi, hô hấp đều đặn, làn môi đỏ nhạt hơi hé mở, phun ra hơi thở mang mùi vị trà xanh.

Tống Kỳ Diễn ngồi xuống bên ghế sofa, ngắm nhìn cô cau lại lông mày, bèn đưa tay vuốt lên.

"Anh đi ra rồi?" Cô không mở mắt ra, giọng nói bởi vì buồn ngủ mà mơ mơ màng màng.

"Sao không lên trên giường mà ngủ?" Tống Kỳ Diễn nói xong muốn bế cô đứng lên.

Cận Tử Kỳ lại lắc lắc đầu, khóe mắt hơi hé mở, thì thấy nửa thân người của hắn khom xuống nhìn mình, dứt khoát kéo hắn xuống, ôm lấy vòng eo tinh tráng của hắn, cọ xát ở trên lưng hắn: "Lạnh."

Nếu như là tỉnh táo, Cận Tử Kỳ rất ít khi sẽ làm ra động tác nũng nịu mềm yếu như vậy.

Trong giọng nói kia hàm chứa chút trách hờn giống như một luồng điện chạy vào trái tim của hắn.

Sống lưng Tống Kỳ Diễn cứng ngắc, cũng không quay đầu lại, mặc cho gương mặt cô hơi lạnh dán lên sau lưng của mình.

Khi mở miệng trong giọng nói của hắn cũng mang theo chút cưng chiều không dễ nhận thấy: "Anh đi mở điều hòa."

Lời tuy là nói như vậy, nhưng người lại vẫn không nhúc nhích mà ngồi trên ghế sofa và duy trì tư thế mới vừa rồi.

Cận Tử Kỳ đem thân thể cuộn tròn càng chặt hơn, dán ở phía sau lưng của hắn hỏi: "Như thế nào còn không đi?"

Tống Kỳ Diễn cúi đầu nở nụ cười trầm thấp, có chút bất đắc dĩ, vỗ vỗ lên bàn tay của cô đang đặt trên thắt lưng, "Em giữ anh lại thì làm sao anh có thể đi?"

Cận Tử Kỳ tỉnh tỉnh mê mê chớp đôi mắt đẹp xuống, cảm nhận được từ trong lồng ngực hắn phát ra tiếng cười trầm thấp, cũng không khỏi theo đó thở dài cười vài tiếng, hai tay lại không buông ra.

Tống Kỳ Diễn giãy dụa thân thể, cô ngẩng đầu, buông tay ra kinh ngạc mà nhìn hắn.

Màu trong con ngươi mắt của hắn sớm đã u ám, nhưng lại không có bất kỳ sự bối rối nào, chỉ là chỉ ra một sự thật: "Nhột."

Nhìn sang vóc người to lớn của hắn dưới ánh đèn càng thêm hấp dẫn, vây quanh thắt lưng chỉ là một cái khăn tắm, nhận ra được cô đang nhìn chăm chú, khóe miệng Tống Kỳ Diễn cong lên, cũng không đi mở máy điều hòa không khí mà lập tức bế bổng cô lên.

Cơn buồn ngủ của Cận Tử Kỳ liền biến mất, có chút không quen mà ở trong ngực hắn vặn vẹo mấy cái muốn xuống.

Tống Kỳ Diễn lại càng ôm chặt, cúi đầu vùi sâu vào làn tóc dài thơm ngát, tỉ mỉ hôn từng chút một.

"Hôm nay hơi mệt." Nụ hôn nóng bỏng rơi trên đầu vai khiến cho thân thể nhạy cảm của cô run lên.

Hắn lại cúi đầu cười, vén mái tóc đen dài của cô ở phía sau lên, làn môi mỏng của hắn ấn lên chiếc gáy trắng như tuyết của cô, rồi một đường đi xuống, nút áo trước ngực áo sơ mi chẳng biết lúc nào đã bị mở, một bàn tay dò xét đi vào.

Cận Tử Kỳ nghiêng cổ ra sau, muốn tránh né nụ hôn khiến cô hơi nhột, rồi lại không nhịn được mà khát vọng, bên mặt đỏ bừng, sóng mắt lưu chuyển, hít thở không thông, "Bây giờ là giai đoạn nguy hiểm. . . . . ." "Vậy thì lại sinh thêm một đứa. . . . . ." Bên tai là giọng nói khàn khàn đầy đầu độc của hắn.

Nguyên nghĩ ngăn hắn lại, kết quả lại bị hắn lấp kín lấy bờ môi, hắn dùng chiếc lưỡi hữu lực của mình xâm nhập đi sâu vào dò xét.

Cơ thể cường tráng dán sát cô gần hơn, phần bụng nóng bỏng, còn có vật gì đó nhạy cảm của đàn ông cứng chắc chống đỡ phía sau cô, Cận Tử Kỳ thoáng vùng vẫy, hắn lại càng thêm dùng sức mà ôm chặt cô.

Không biết hắn làm như thế nào mà thay đổi tư thế , chờ Cận Tử Kỳ kịp phản ứng, thì cô đang dạng chân ngồi ở trên đùi của hắn.

Quần áo trên người đã bị cởi ra từng mảnh tạo thành một mớ hỗn độn trên thảm trải sàn.

Có tiếng tim đập mạnh mẽ từ lồng ngực hắn truyền đến, một chút lại một chút va đập vào ngực cô.

Lòng cô vốn lạnh lùng hờ hững, đã sớm trở nên vô cùng cuồng loạn.

Vài đợt tiếng sấm rền vang khắp bầu trời đêm, rèm vải mỏng bên cửa sổ dập dờn trong gió khuya, một tia chớp tím chợt loé lên tạo thêm vài phần xinh đẹp kiều diễm.

--- -----

Ngoài cửa sổ tiếng sấm bỗng nhiên nổ xé trời, cũng đánh thức Tần Viễn vốn đang ngủ.

Hắn dời đi người phụ nữ đang gối đầu trên cánh tay mình, đứng dậy, mặc lên bộ áo ngủ rồi đi ra ngoài.

Đẩy cửa ban công ra, đứng trên lộ đài một hồi lâu, nhìn những luồng sáng tím chợt loé nhấp nháy trong bầu trời đêm ở phía xa.

Hắn xoay người trở về phòng, ngây ngẩn đứng ở trước tủ rượu, rốt cuộc vẫn là lấy ra một bình rượu.

Đã thật lâu cũng không bởi vì không ngủ được mà uống rượu và hút thuốc lá. . . . . .

Hắn ngồi dưới ngọn đèn sáng ngời trong phòng khách, một ly rồi lại một ly rượu đổ xuống, ánh mắt lại xa xăm mà trống rỗng.

Mưa to gió lớn vỗ vào cửa sổ thuỷ tinh, nhưng nhờ cách âm hiệu quả mà không nghe được chút nào tiếng động.

Nửa bình rượu brandy cạn xuống, người đã bắt đầu hơi váng đầu hoa mắt.

Tần Viễn ngửa đầu tựa vào ghế sofa, bàn tay thon dài đẹp đẽ đặt trên mắt, để cho mình tạm thời rơi vào trong bóng tối, có lẽ chỉ có như vậy, mới có thể quên đi những quá khứ quá mức khắc sâu kia.

Không biết qua bao lâu, một bàn tay ấm áp mềm mại đặt lên mu bàn tay đã lạnh buốt của hắn.

Phương Tình Vân khoác một chiếc áo khoác ngủ màu trắng thêu tranh thuỷ mặc ngồi ở bên cạnh hắn, nắm lấy bàn tay hơi lạnh của hắn, nhẹ giọng quan tâm: "Có phải có chuyện gì phiền lòng hay không?"

Tần Viễn buông xuống bàn tay che lấy mắt, ngược lại ôm Phương Tình Vân, tựa đầu vào trong ngực của cô, hai tay vòng lấy cô thật chặt, nhẹ nhàng thì thầm: "Bà xã, cùng anh uống một ly đi."

Vốn còn lo lắng trùng trùng Phương Tình Vân lập tức tức giận đến mức cười rộ lên, chung quanh đều là mùi rượu trên người hắn, trong ngực của hắn giật giật, "Làm sao mà uống nhiều rượu như vậy, em xem anh ngày mai làm sao mà thức dậy nổi?"

"Không phải là có em sao?" Người đàn ông đang dựa ở trên vai cô lại ha ha cười lên.

Phương Tình Vân nâng lấy gương mặt hơi nóng của hắn, cúi đầu nhìn sâu vào giữa con ngươi màu nâu sẫm kia, thần sắc cũng theo đó có chút bối rối, khóe môi giương lên cười cười: "A Viễn, em cũng vậy không thể không có anh."

Tần Viễn nhìn thấy sự thâm tình trong mắt cô, nhưng trong lòng có chút hít thở không thông, càng ôm sát cô, "Chúng ta sẽ vĩnh viễn ở chung một chỗ , Tình Vân, anh sẽ không bỏ em lại một mình ."

Nụ cười trên khoé miệng Phương Tình Vân càng thêm xinh đẹp, "A Viễn, chúng ta sinh đứa bé đi."

Thân hình Tần Viễn dừng lại, Phương Tình Vân lại đưa tay vòng lấy eo của hắn, thắt lưng hắn gầy gò làm cho gương mặt của cô càng đỏ, cô ngước mặt lên, nhu tình trong mắt như nước sắp rỉ ra: "Không cần phải lại tránh thai được không?"

Tần Viễn không trả lời, chẳng qua chỉ lẳng lặng cúi đầu nhìn chăm chú người phụ nữ kiều mị như hoa trong ngực.

Phương Tình Vân không để ý tới xấu hổ, chủ động thò người ra hôn lên bờ môi mỏng trơn bóng của hắn, lưu luyến trằn trọc, cạy ra đôi môi đang khép kín, đem hơi thở của mình dung nhập vào trong thân thể của hắn.

Tần Viễn hơi kéo khoảng cách hai người ra một chút, khi trên mặt Phương Tình Vân chợt hiện lên sự thất thần, hắn bỗng dưng ôm lấy cô, dưới ánh mắt vừa mừng vừa sợ của cô, ôm cô đi vào phòng ngủ, một cước đá lên cửa.

Một đêm hai nơi triền miên, ấm lạnh cũng là tự biết. . . . . .

. . . . . .

Lúc ban đầu cũng bất quá là hơi nhức đầu, Cận Tử Kỳ từ trong lồng ngực ấm áp ở bên cạnh trở mình.

Cho là bởi vì quá mệt mỏi, nhưng từ từ nhận ra được có cái gì đó không đúng. Mở mắt ra, ở trong bóng đêm chỉ có ánh sáng lập loè, thì ra trời còn chưa sáng.

Cơn đau đầu lại bắt đầu âm ỷ kéo đến, chạm rãi cắn nuốt ý thức thanh tỉnh của cô, kèm theo những hình ảnh vỡ vụn.

Là một cái ngõ hẻm chật chội bẩn thỉu lộn xộn, mang theo sự ẩm ướt, mùi hôi thối xông đến hầm hập.

Cơ thể của Cận Tử Kỳ run lên, dường như tận chỗ sâu trong trí nhớ còn nhớ rõ cái loại cảm giác khó chịu muốn nôn mửa đó.

Từng trận từng cơn chán ghét và khốn khổ bởi sự căm phẫn bị kiềm nén dường như bắt đầu dâng trào và phun ra.

Cô dường như nhìn thấy có ba bốn người chậm rãi đến gần, rồi hình ảnh phóng to ra trong võng mạc của cô.

Bên tai phảng phất có tiếng mắng chửi thô lỗ bẩn thỉu, sau đó là cảnh đánh nhau hỗn độn, cô biết mình đang ngồi ở trên mặt đất ướt sũng, nỗi sợ hãi trong lòng càng tăng lên vô tận, dường như tay của cô đã sờ trúng thứ gì đó cứng rắn. . . . . .

Đó là cái gì? Một cảm giác rét lạnh thấu xương thấm vào trong lòng bàn tay của cô.

Lông mày của Cận Tử Kỳ nhíu chặt, ở chỗ sâu trong trí nhớ hỗn độn cô nhìn lại bản thân mình, lại thấy không rõ trong tay mình đang cầm đến tột cùng là cái gì, ký ức rối loạn giống như là cơn lốc đi qua mặt biển rồi làn sóng đó nhanh chóng rút đi.

Vô cùng yên tĩnh, xem như chưa từng xảy ra cái gì.

Đột nhiên khung cảnh chuyển một cái, cô nhìn thấy mình đang khoác tay một người đàn ông không thấy rõ diện mạo đi ở trên đường.

Nhưng cái hình ảnh này chợt lóe lên, thay vào đó là hình ảnh của một trường đại học mang phong cách rất Tây.

Tiềm thức nói cho cô biết, đó là trường đại học nổi tiếng Oxford.

Cô dường như nhìn thấy mình đứng ở trong biển hoa Tulip.

Cô có thể cảm nhận được cảm xúc khi đó, lo sợ bất an, rồi lại bao gồm mong đợi.

Sau đó cô nhìn thấy bóng dáng một người nhã nhặn nho nhã xuất hiện mông lung trong tầm mắt, không thấy rõ đường nét hình dáng ngũ quan của người đó.

Cô không kềm chế được tâm tình kích động, muốn băng qua biển hoa mà chạy tới.

Chẳng qua là mới vừa cất bước thì bước chân dừng lại, ở trong làn sương trắng mịt mờ đó đột nhiên xuất hiện một cô gái chạy ra.

Cô trông thấy người đàn ông kia rất thân mật mà ôm choàng lấy bờ eo của cô gái, nghiêng đầu đi, đặt xuống trán cô ấy một nụ hôn.

Một động tác nhỏ vô cùng nhẹ nhàng.

Đôi môi dường như chỉ lơ đãng phớt qua mái tóc của cô ấy, rồi lại trở nên thành thạo tự nhiên.

Cô không nhìn rõ được mặt của cô gái, nhưng dường như có thể cảm nhận được cô gái ấy rất vui sướng, sau đó đưa mắt nhìn hai người họ cùng rời đi.

Nước mắt như hoa tulip đã nở rộ đến tận cùng.

Mà cô cũng chỉ nhàn nhạt nở nụ cười, đứng ở giữa những khóm hoa hương thơm lan toả khắp bốn phía, bàn chân bất động.

Sự chua xót và luống cuống trước đó cứ như thế mà quanh quẩn mãi trong lòng, phảng phất tồn tại loại cảm xúc rất chân thật.

Theo những đoạn hình ảnh ngắn chợt lóe lên, cơn đau đầu của Cận Tử Kỳ càng ngày càng dữ dội.

Thân thể cô run rẩy co quắp, ôm đầu của mình nức nở một tiếng.

Cô đã đoán được, những thứ kia chính là ký ức đã bị cô quên lãng.

Nhưng cô không chút nào có cảm nhận được một chút mừng rỡ và vui vẻ, chỉ có xâm lấn vào trong tim nỗi thương cảm và bi thống, đè nén đến mức khiến cô không thở nổi.

Khoảnh khắc cô nhớ lại như cánh cửa sắt mở ra rồi khép lại, có người quỳ gối bên chân của cô van xin khổ sở.

Cô nhớ lại mùi vị tràn đầy mùi thuốc khử trùng bên trong phòng bệnh, cô không chút nào lưu luyến mà đẩy cửa ra.

Cô nhớ lại. . . . . .

Song những hồi ức và tâm tình phức tạp kia rất nhanh lại hoàn toàn biến mất, khi cô hiểu rõ đến tột cùng là chuyện gì đã xảy ra trước đó, nhưng chỉ lưu lại trong lòng cô sự cô độc ngưng trọng và mờ mịt ngỡ ngàng.

Rốt cuộc, cô rốt cuộc quên mất cái gì, tại sao lại thống khổ như vậy?

Ngoài cửa sổ mưa sa gió giật, đèn tường trong phòng ngủ đột nhiên bị mở lên, giọng đàn ông đầy lo lắng nóng nảy mà khàn khàn truyền vào tai của cô, dán sát sau lưng Cận Tử Kỳ là một lồng ngực tinh tráng, áo ngủ trên người cô đã bị mồ hôi thấm ướt.

"Tiểu Kỳ! Tiểu Kỳ!" Một tiếng kêu lên cao hơn tràn đầy sức mạnh.

Chẳng qua Cận Tử Kỳ đang ôm đầu của mình, phát run cầm cập, cảm thấy ở trong não căng đau qua lại không ngớt, từng hình ảnh vụn nát thành mảnh nhỏ không ngừng biến đổi màu sắc, thần kinh yếu ớt tùy thời cũng sẽ nổ tung thành hai khúc.

Giống như là có ngàn vạn con dòi chi chít chằng chịt chui vào trong vỏ đại não, ghê tởm tràn đầy sợ hãi.

Cơ thể ươn ướt dấp dính ngã vào trong một lồng ngực mang theo hơi ấm, có một bàn tay thô nhám xoa nhẹ lên chiếc trán cô.

Cô chậm rãi mở mắt ra, nhìn qua thấy không phải đang quay ngược lại ở giữa hành lang, sau đó là thang lầu, ngay sau đó là cửa lớn.

"Tiểu Kỳ, đừng sợ, anh ở bên cạnh em đây."

Cô được đặt vào bên trong xe có rèm che, ngón tay ấm áp lướt nhẹ qua gò má đã tái nhợt của cô.

Cận Tử Kỳ ngẩng đầu lên, tầm nhìn còn chưa tập trung đã mờ mịt nhìn sang, thấy dưới ánh đèn đường lờ mờ là gương mặt anh tuấn phi phàm của Tống Kỳ Diễn, đôi mắt đen bóng của hắn tràn đầy lo âu và bất an.

Hắn hôn một cái lên huyệt thái dương đang đau buốt của cô, dịu dàng mà kiên định, "Anh đưa em đi bệnh viện."

Nhiệt độ trên môi hắn giống như thấm vào linh hồn của cô, mang theo một phần ý chí kiên quyết, trong phút chốc mang những hồi ức trong đầu cô ngăn cách ra khỏi bên ngoài.

Cận Tử Kỳ chậm rãi nhắm mắt lại, một lần cuối cùng dừng lại trên bóng dáng của hắn khi hắn vội vàng chạy vòng qua đầu xe bên kia.

. . . . . .

"Ông là nói, cô ấy có thể khôi phục trí nhớ?"

"Ừ. . . . . . Có thể nói như vậy, theo tình huống bây giờ cho thấy, đây là chuyện tốt."

"Chuyện tốt? Con mắt nào của ông nhìn thấy đây là chuyện tốt vậy?"

Trầm mặc một lát, tiếp theo thì nghe được một giọng nói tương đối già nua: "Anh đi ra ngoài trước đi, tôi phải kiểm tra tiếp cho Cận tiểu thư một lần nữa."

"Ông là một người đàn ông thì kiểm tra cho cô ấy thứ gì?" Một thanh âm khác cao hơn phát ra.

"Hỗn tiểu tử, cậu là từ trong sách lịch sử chuyển kiếp tới à? Phong kiến như thế này, cút ra ngoài cho ta!"

Mí mắt Cận Tử Kỳ khẽ động, cũng làm cho người đàn ông vẫn còn kêu la với đối phương ngừng lại.

Cô mở mắt, nhìn thấy chính là một diện tích lớn màu trắng, sau đó quay đầu đi, thì thấy được Tống Kỳ Diễn mặc áo ngủ và một ông già mặc áo khoác trắng.

Hầu như vừa nhìn thấy cô nhấc mắt, Tống Kỳ Diễn liền ngồi ở mép giường, ôm lấy cô thật chặt, dùng một loại tư thế của người bảo vệ, sau đó dịu dàng cầm gối đầu đệm ở sau lưng cô để cho cô ngồi dậy.

"Khụ, tôi đi ra ngoài, Cận tiểu thư nghỉ ngơi cho thật tốt, về phần chỉ có nhức đầu, tôi sẽ để cho y tá lấy thuốc xong thì mang đến đây." Nói xong, trừng mắt nhìn Tống Kỳ Diễn liền vội vội vàng vàng bước đi.

Sắc mặt Cận Tử Kỳ vẫn tái nhợt không có chút máu, cô phát hiện tinh thần Tống Kỳ Diễn cũng không tốt, tia máu in đầy trong mắt, có lẽ bởi vì săn sóc cho cô cả một đêm nên cũng không thể ngủ ngon.

Những đoạn hình ảnh đã nhớ lại trong đầu tối hôm qua cũng hoàn toàn biến mất, không thể nhớ rõ, làm như chỉ là một giấc mộng.

Không chút nào nghi ngờ, thời điểm cô đang trôi nổi bất lực giữa biển lớn mênh mông không người giúp, lúc này cô chỉ có Tống Kỳ Diễn là bè gỗ cứu vớt cô.

Bất kể quá khứ rốt cuộc xảy ra chuyện gì, cô bây giờ là Cận Tử Kỳ, là vợ của Tống Kỳ Diễn.

Một bàn tay được hắn nâng lên, Tống Kỳ Diễn ôm vòng qua thân thể mềm mại của cô, cái trán áp lên trán cô, tựa như đang mượn cách này đo nhiệt độ cho cô, trong đôi tròng mắt đen sâu thẳm thẳng tắp nhìn cô chằm chằm: "Tiểu Kỳ, có phải em nhớ ra rồi hay không?"  

Hôn sủng - Hôn nhân đáng giá ngàn vàng (FULL) (I)Where stories live. Discover now