"Trả lại cho tôi!" Jiyeon bộp một tiếng đặt bát nước đường đỏ ở trên cạnh bàn, đứng lên hét với Hyomin. Đó rõ ràng là một mệnh lệnh uy phong, nhưng đi cùng với câu nói là gương mặt Jiyeon đỏ bừng, cùng với hành động một tay chống nạnh, một tay chỉ vào mặt Hyomin trông lại vô cùng buồn cười.
Đường đường là mặt sắt Park đại ngục trưởng, thế nhưng lại thích kẹo mút của con nít? Còn giấu ở trong tây trang, Hyomin cũng không tin. Cho nên người tương đối nhanh nhạy như Hyomin, nhìn thấy bộ dạng lúng túng của Jiyeon có thể đoán được que kẹo mút này không phải do chính nàng tự mua.
"Người ta còn không biết Yeonie lại thích ăn loại kẹo dành cho con nít này, là tự mình mua hay là người khác đưa cho?" Trên mặt Hyomin vẫn mang theo đùa cợt quen thuộc, còn cố ý đem que kẹo mút kia quơ quơ trước mặt Jiyeon, khi đối phương vươn tay định cầm lấy thì lại rụt trở về.
"Park Hyomin! Cô quậy phá còn chưa đủ sao!" Thanh âm Jiyeon rất trầm, có thể đạt được loại âm lượng này, đã xem như rống. Chẳng qua Hyomin liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra Jiyeon không phải thực sự tức giận, mà là ngượng ngùng.
"Tôi cũng không phải phá rối đâu, Yeonie, chị còn chưa trả lời tôi đâu. Cái này là ai cho chị?"
"Là ai cho, có liên quan đến cô sao?" Jiyeon không đáp trả mà hỏi ngược lại. Kỳ thật chiếc kẹo mút này chính là buổi sáng hôm nay Boram cho nàng. Lúc ấy nhìn thấy chiếc kẹo, gương mặt Jiyeon cũng hoá đá, thật không biết phải làm thế nào. Tuy rằng nàng trước đây cũng từng ăn qua đủ thứ quà vặt, nhưng từ hồi lên trung học, nàng đã không còn hứng thú đi ăn những thứ đó.
Mà bây giờ, đã nhiều năm đi qua, loại kẹo cơ hồ sắp bị nàng lãng quên bỗng nhiên lại xuất hiện trước mặt. Lại là do một cô gái ít hơn mình 7 tuổi đưa cho, Jiyeon thật đúng là không biết làm thế nào để từ chối. Làm ngục trưởng, nàng biết cuộc sống của nữ tù nhân ở đây rất khổ cực, tuy rằng trong ngục cũng có siêu thị, nhưng thứ gì bán trong đó cũng đều là cực kì sang quý.
Sở dĩ vậy, không phải do mỗi thứ giá đến mấy vạn, mà ngược lại, những thứ trong siêu thị không thể dùng tiền để mua. Mà là cần tích luỹ do tù nhân lao động trong ngục từng tháng cộng lại, còn có tích luỹ do biểu hiện hằng ngày.
Số tích luỹ này đều là do Jiyeon xét duyệt, sau đó mỗi đầu tháng lại tổng kết, rồi giao cho ngục trưởng tầng trệt phát cho mỗi phạm nhân. Trên cơ bản, mỗi người trong từng tháng dù có cố gắng cũng chỉ được tầm 20 , 30 tích luỹ. Mà trong siêu thị kia, một chiếc kẹo cao su bình thường cũng phải cần đến 50 tích luỹ. Bởi vậy có thể thấy, Boram cho mình một chiếc kẹo mút, chính là nàng đã dùng biết bao nhiêu cần cù vất vả, mồ hôi nước mắt mới đổi được.
Phần quà cáp này ý nghĩa của nó còn trân quý hơn giá trị thực rất nhiều lần.
Nghĩ đến bộ dạng ngượng ngùng sợ sệt của Boram lúc đưa mình kẹo mút, Jiyeon bất giác nhếch khoé môi cười nhạo, xem ra khẩu vị của Eunjung là như vậy.
Bên này Jiyeon còn đang lạc trong hồi tưởng về xuất xứ của chiếc kẹo mút, mà Hyomin bên kia đề phòng nhìn Jiyeon đang cười cười. Trực giác nói cho nàng người đưa kẹo cho Jiyeon có thể là tình địch, hơn nữa lực công kích cũng không nhỏ. Một cây kẹo mút có thể chiếm được nụ cười của người được xưng là mặt than Jiyeon. Vụ đổi chác này thực ra lãi to rồi.
BẠN ĐANG ĐỌC
Ngục Giam Tình Ái (MinYeon) [Cover] HOÀN
FanficTác Giả: Hiểu Bạo Editor: Codex, YUI, Hoàng Kỳ (Tiểu Jin) Cover: Gà Con Truyện có đăng tại Bách Gia Trang Lưu ý: truyện này mình chỉ cover lại nên mong các bạn đừng đem truyện đi cover lại khi chưa có chưa sự đồng ý của tác giả (hay của mình), th...