File 36

1.6K 127 8
                                    

"Phó chủ tịch Phạm Hương khôi phục lại tập đoàn sau 1 tháng."
"Phạm Hương- người thừa kế sáng giá của tập đoàn."
"Nhân tố mới tài năng trong giới kinh doanh khôi phục công ty trong thời gian ngắn."
"..."

LK lướt lướt mấy bài báo nói về PH, đọc đi đọc lại không biết chán. Nhìn hình ảnh chị chễm chệ trên các mặt báo, khuôn mặt vẫn tuyệt mỹ như xưa, nhưng có điều đôi mắt đã trở nên băng lãnh, sắc thái đã trở nên lạnh lùng và bất phàm hơn trước nhiều. Có lẽ cô đã làm cho chị thất vọng rất nhiều. Cô khẽ cười 1 mình, tay xoa xoa khuôn mặt của chị trên màn hình điện thoại.

Cô đã chuyển đến Bảo Lộc được 1 tháng rồi, nhưng việc sống mà không có chị bên cạnh như vầy quả thật là khó khăn hơn cô nghĩ nhiều. Nhưng 6 năm trước, không phải cả 2 cũng từng xa nhau sao, nhưng cô vẫn chịu được, chỉ có điều là cuộc sống tẻ nhạt hơn thôi. Những nỗi nhớ chị da diết, chẳng ngày nào chịu buông tha cho cô cả.

-"Nhưng sao dạo này chị có vẻ gầy đi vậy? Chị lại làm việc quá sức đúng không? Lại không ăn uống đầy đủ đây mà? Không có em chị phải sống tốt chứ?"-LK nhủ thầm, đau lòng.

Cô quyết định rời đi không phải vì không còn yêu PH nữa, mà vì cô muốn suy nghĩ chín chắn và đưa ra quyết định đúng đắn cho tình cảm của mình. PH không thật sự tin tưởng vào tình cảm của cô khiến cô buồn biết bao nhiêu, đó cũng là lý do cô đưa ra quyết định này.

Yêu 1 người là đứng 1 bên chờ đợi, đợi người đó tự nguyện bên ta, hết lòng yêu thương và tin tưởng ta.

Cô thật sự đang chờ đời, suy nghĩ và ước ao điều đó, từ PH.

-"Nghĩ gì mà ngẩn người ra cười 1 mình vậy?"-Khôi Vĩ mở cửa bước vào.-"Nhân viên lơ là công việc như vầy người ta vào trộm hoa lúc nào cũng không biết, chắc phải đuổi việc thôi."

Khôi Vĩ- là người Mỹ gốc Việt, điển trai, 28 tuổi và hiện đang là bác sĩ tại bệnh viện gần đây. Anh có tính cách khá giống PH nên đôi lúc cũng khiến LK ngộ nhận.

Nghe anh nói LK bật cười, tắt điện thoại đặt xuống bàn.

-"Tối anh không có ca trực hay sao mà rảnh rỗi ghé qua đây vậy?"

-"Sao? Anh không được ghé thăm tiệm hoa của mình à?"

-"Ý em không phải vậy?"-LK ngượng ngùng, gãi đầu.

-"Đùa thôi. Lại nghĩ tới người đó à?"-Khôi Vĩ ngôi vắt chân, nghiêng người nhìn LK.

-"Một chút."-LK nói nhỏ, đôi mắt cụp xuống, đượm buồn.

-"Anh thật sự muốn biết người đó là ai mà khiến em phải đau khổ như vậy?"

-"Người thật đặc biệt. Thật sự việc sống có người đó bên cạnh khó khăn hơn em tưởng nhiều."-LK nở 1 nụ cười buồn.

-"Em không thể mở lòng ra cho ai đó khác 1 cơ hội để làm em hạnh phúc được sao?"-Khôi Vĩ thật sự rất thích LK.

-"Em cũng muốn, nhưng mà hình ảnh người đó dường như đã in sâu vào máu em, vào tim, vào trí, vào suy nghĩ,... Trừ khi em mất trí nhớ thì may ra."-LK thở dài.

CHỢT NHẬN RA..Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ