Cả ngày hôm đó PH không trở lại bệnh viện. Cô lái xe vòng vòng thành phố, như để rải hết những nỗi đau đớn, những nỗi buồn ra ngoài để người được dễ chịu một chút. Nhưng càng cố gắng, những điều đó nó càng bám dính lấy cô hơn. Tưởng chừng các dây thần kinh có thể đứt ra bất cứ lúc nào vì luôn phải gồng mình chịu đựng thế này. Thật sự cảm giác không dễ chịu này chẳng ai mong muốn được nếm thử cả !
LK cùng Khôi Vĩ ngồi lại với nhau một chút thì LK lấy cớ hơi mệt, muốn nằm xuống nghỉ ngơi. Khôi Vĩ đỡ LK nằm xuống, cẩn thận đắp chăn rồi chỉnh lại gối giúp LK.
-"Anh ngồi đây đến khi em ngủ rồi hãy về nhé !"-LK nói trước khi nhắm mắt lại.
Biết làm sao được, cô quá sợ cái cảm giác cô đơn, cái cảm giác tổn thương rồi. Bây giờ cô mới biết, chỉ cần 1 ai đó, bây giờ, ai cũng được, chịu ngồi lại bên cô thôi cũng được. Đừng ai làm tổn thương cô thêm nữa ! Thật sự tâm can của cô nó đã quá nhiều vết sẹo, cả những vết thương chưa lành, thêm những vết xước rồi.
LK cứ nhắm tịt mắt lại, như có hi vọng có thể ngủ được, ngủ luôn thì tốt biết mấy, không tỉnh dậy cũng chẳng sao ! Như 1 cách trốn tránh cái thực tại này.
Khôi Vĩ ngồi một lúc, cảm thấy chắc LK đã ngủ rồi thì đứng lên, đắp chăn cần thận cho LK, nhẹ nhàng vén vài sợi tóc qua bên, muốn đặt một nụ hôn lên trán LK như để tạm biệt. Có lẽ LK cảm nhận được khoảng cách của Khôi Vĩ và hành động anh sắp làm liền khẽ xoay người. Khôi Vĩ thấy LK lay động liền rời khỏi LK một chút, rồi đứng hẳn dậy, nhẹ nhàng đóng cửa rời khỏi phòng.
Khi chắc chắn Khôi Vĩ đã rời khỏi phòng LK liền ngồi dậy. Cả ngày nay chưa thấy PH đến bệnh viện khiến cô lo lắng. Đã tự hứa với bản thân là sẽ không dính líu tới người đó nữa mà tại sao lại phải lo lắng, luôn trong tâm thế chờ đợi, mong mỏi thế này? Thường ngày hay loanh quanh ở đây hỏi han, chăm sóc mà, mới có mấy ngày đã nản chí, bỏ cuộc rồi sao? Chị vẫn chẳng thay đổi chút nào ! Chị có thể nào hi sinh cho em như em đã làm một chút được không? Coi như ân huệ cuối cùng chị dành cho em, trước khi chúng ta sẽ xa nhau mãi...
Đến tận khuya PH mới trở lại bệnh viện. Sự kiên nhẫn của cô thật sự cạn kiệt rồi, cô muốn xem em lúc này sao rồi? Đã ăn uống, uống thuốc chưa? Đã ngủ chưa? Dù biết là từ giờ em đã có người chăm sóc rồi, nhưng cô vẫn muốn tận mắt kiểm chứng, vì cô không an tâm với bất kỳ ai tiếp cận LK, trừ người thân của em. Có lẽ bây giờ, tư cách cô gặp em chỉ là "người ngoài cuộc", hay "người thừa", nhưng thôi kệ, muốn nói như nào cũng được, chỉ cần được bên em là được ! Nhưng thời hạn được bên em cũng sắp hết rồi, em, tôi, chúng ta sắp phải xa nhau... Có lẽ là mãi mãi...
PH khẽ mở cửa, nhẹ nhàng nhất có thể vì sợ sẽ làm kinh động tới giấc ngủ của em. Nhưng em vẫn chưa ngủ, trong phòng không 1 bóng đèn nào được, nhưng PH vẫn nhận thấy rõ bóng lưng của em đang ngồi bó gối nhìn ra ngoài cửa sổ.
-"Em vẫn chưa ngủ sao? Trễ rồi đó."
Nghe thấy tiếng PH, LK nghiêng đầu nhìn. Khi chắc chắn là người đó, cô mới yên tâm nằm xuống, kéo chăn chùm kín đầu ngủ, cũng không muốn trả lời câu hỏi của chị.