Tối nay LK tăng ca nên về hơi trễ một chút. Cũng chẳng còn muốn về nhà sớm nữa, nó trống trải chết đi được ! Giờ về đồ ăn nóng hổi cũng không có, nước ấm để tắm cũng chẳng để sẵn, tắm xong lại chẳng có ai sấy tóc cho, tối đi ngủ lại chẳng có ai ôm... Không phải là PH quá độc ác sao? Tập cho người ta thói quen ỷ lại rồi bây giờ lại đi vắng.
Giờ mới để ý, người ta đã mắc đèn, trang trí cây thông Noen rồi sao? Đường phố cũng vì thế mà nhộn nhịp hơn hẳn. Những cửa hàng bán đồ dành riêng cho dịp Giáng sinh mở ra càng nhiều. LK dừng lại trước cửa tiệm bánh kem, nhìn lần lượt từng cái bánh khúc cây nằm gọn trong tủ. Cái tập đoàn đúng là biết chọn ngày mở cuộc họp mà !
LK leo lên giường, tự đắp chăn rồi nhắm mắt lại. Cố dỗ mình vào giấc ngủ. Nực cười thật ! Chính bản thân lại không thể tự dỗ mình vào giấc ngủ vậy mà cái tên kia chỉ cần ôm từ đằng sau là có thể ngủ ngon lành. Đang trằn trọc mãi thì có điện thoại.
-"Alo."-LK nghe máy.
-"Em chưa ngủ sao?"-PH luôn nói chuyện với LK bằng cái tông giọng trầm ôn nhu đó.
-"Đang."-Nếu mà nói không ngủ được vì thiếu người ta thì chắc mất mặt chết mất.
-"Vậy sao? Ăn gì chưa? Có tắm bằng nước ấm không đấy? Nãy đi làm về cẩn thận không đấy?"
-"Lười quá nên đã ăn mì rồi tắm bằng nước lạnh rồi."
-"Ăn uống như vậy sức đâu mà làm? Tắm bằng nước lạnh ốm thì sao?"-Giọng PH trở nên gấp gáp.
-"Có người làm cho quen rồi."-Giọng nói thì lạnh lùng vậy thôi chứ thật ra trong lòng lại len lỏi ý nghĩ mong PH mau chóng về, nhưng thật ra thì LK đã ăn mì gói và tắm nước lạnh thật. -"Không làm việc sao mà có thời gian rảnh rỗi gọi cho em? Ăn gì chưa?"
-"Mới đi dự tiệc các cổ đông về. Ăn được chút."
-"Có uống rượu không đấy?"
-"Một chút."
-"Để ý sức khoẻ."-Tình cảnh bây giờ chẳng khác gì người vợ đang dặn dò chồng mình ở xa vậy.
-"Em cũng phải biết tự chăm sóc bản thân."
-"Em biết rồi."
-"Em.."
-"Gì?"
-"Nhớ em rồi, sao giờ?"
-"...."
-"Nhớ thật đấy."
-"Biết rồi."
-"Nhớ thì sao giờ?"
PH cứ lặp đi lặp lại câu nói đấy cho đến khi không thấy động tĩnh từ đầu dây bên kia liền cất tiếng khẽ gọi.