Chương 31: Cái rương

362 19 6
                                    

Xuất hiện của Trần Mật thật là ngoài dự liệu của mọi người.

Mọi người trong xe thấy cục diện trước mắt thì chẳng biết nên phản ứng thế nào, Triển Chiêu ngẩn người, quay đầu lại nhìn Bao Chửng, "Cục trưởng Bao, là ngài an bài?"

Bao Chửng vội lắc đầu, "... Không phải a."

"Trần Mật làm cảnh sát rất lâu năm rồi mà?" Bạch Ngọc Đường cũng buồn bực, "Người này bình thường hơi khó ở chung, nhưng những phương diện khác đều rất bình thường, lẽ nào nhiều năm như vậy đều là nằm vùng? Nằm vùng trong tổ phá bom? Để làm gì a?"

"Không có khả năng." Bao Chửng lắc đầu, "Trần Mật thường ngày không có khuyết điểm gì, cũng nhìn không ra hắn có bất luận cái gì không thích hợp..." Bao Chửng nói đến đây, đập đập vào tay Triển Chiêu, nói, "Cậu là chuyên gia tâm lý, cậu nói xem Trần Mật có chỗ nào không phù hợp không?"

Triển Chiêu cũng rất hoang mang, "Đích xác là không giống... có khi nào là ... phản bội không? Hoặc là bị uy hiếp khống chế."

"Cái này có khả năng hơn a." Bạch Ngọc Đường hỏi, "Có khi nào do bày tỏ với Tần Âu không được nên sinh hận không?"

"Nói đến vụ bày tỏ, tôi lại nghĩ không ra nha." Triển Chiêu nói, "Mọi người xem, Tần Âu ly khai cảnh đội đã lâu lắm rồi, nếu Trần Mật thực sự thương hắn đến độ có thể phản bội, vậy trước đây vì sao không đi tìm hắn?"

Mọi người hai mặt nhìn nhau, đích xác quá kỳ quái.

Mà lúc này ở trên xe, sự kinh ngạc của Tần Âu còn vượt xa Triển Chiêu bọn họ.

Nói thật, hắn đối với Trần Mật vẫn rất tín nhiệm, cảm thấy bất luận phương diện nào, hắn cũng không phải người như thế, án tử này càng ngày càng khó bề phân biệt.

Trần Mật thấy Tần Âu không nói lời nào, vẻ mặt thì kinh ngạc, nhịn không được nở nụ cười, "Tôi không được chọn lựa, con đường này là tốt nhất rồi."

Tần Âu hơi sửng sốt, lập tức ngẩng đầu, nhìn về phía hai hắc y nhân kia.

Triển Chiêu qua đường nhìn của Tần Âu thấy được ánh mắt của hai người còn lại, bọn họ đã che mặt, nhưng con mắt vẫn có thể nhìn thấy, đương nhiên, ánh mắt kinh ngạc của bọn họ khi nhìn thấy Trần Mật không thể chạy trốn khỏi con mắt của Triển Chiêu.

"Ừm ..."

"Làm sao vậy Miêu Nhi?" Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu như đã phát hiện ra cái gì, liền hỏi.

"Trần Mật chưa chắc là tay trong, có thể là ... hắn muốn cung cấp tin tức gì đó cho Tần Âu, hơn nữa Tần Âu cũng phải đáo tin tức liễu... Nếu không hắn sẽ không hợp tác với mấy người đó." Triển Chiêu vuốt cằm, thấp giọng nói, "Cậu xem nhãn thần của những người đó."

Tương Bình dựa theo yêu cầu của Triển Chiêu cho dừng hình ảnh lại.

Tất cả mọi người cúi đầu nhìn, chỉ thấy ánh mắt ẩn sau lớp mặt nạ đen của bọn họ, trong nháy mắt, là kinh ngạc! Kinh ngạc vô cùng rõ ràng.

"Bọn họ hiển nhiên vì hành vi của Trần Mật mà kinh ngạc a."Bạch Trì nói, "Bất quá Trần Mật đích xác rất kỳ quái, vì sao lúc này lại kéo khăn bịt mặt xuống a?"

S.C.I mê án tập từ vụ án thứ 10Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ