Tương truyền Tu Tiên giới đệ nhất nhân Ngọc Ngôn tôn thượng, đã mấy chục ngàn năm không có bị bị thương, hay phải nói rằng, đã mấy chục ngàn năm không người nào dám động thủ với hắn . Người dám động thủ với hắn, không phải là người cổ đại, thì chính là người đã phi thăng. Mà sáng sớm hôm qua hắn bị ngươi ta đánh hết lần này tới lần khác. Mà người dám động thủ với hắn, thì lại chính là người mà hắn trông đợi mười ngàn năm mới có được đó là đồ đệ bảo bối của hắn. Sau khi tát cái "Bốp" thật mạnh vào bên trái mặt hắn, kết quả là mặt của hắn không có việc gì nhưng tay của đồ đệ lại sưng lên.
Ngọc Ngôn suy nghĩ trăm đường vẫn không sao giải thích được, hắn chỉ muốn nhìn vết thương của đồ đệ mình một chút, nàng tại sao lại phản ứng mạnh như vậy? Không để cho hắn nhìn, hắn đã bỏ qua rồi, đằng này lại còn ra tay đánh hắn?? Không thể không nói, hắn thật sự bị một tiếng thét thê lương chói tai kia hù dọa, hắn đành phải quay đầu chạy mất, chỉ lưu lại một lọ thuốc trị thương cầm máu cho nàng.
Vừa chạy hắn vừa suy nghĩ thật kỹ, đồ đệ của mình rốt cuộc bị làm sao vậy? Tuy rằng hắn biết đồ đệ của mình thông minh tuy có thiếu thốn một chút, nhưng phản ứng mãnh liệt như vậy đây là lần đầu tiên hắn thấy, còn có một câu nói chắc như đinh đóng cột "**", chẳng lẽ là nói hắn sao??
Hắn lớn lên từ nhỏ ở ngọn núi Ngọc Lâm này, tiếp xúc với người lạ rất ít, thế nhưng khi còn trẻ hắn cũng thường xuyên ra ngoài lịch lãm, thế nhưng đó là ký ức từ rất lâu rồi, hơn nữa thời gian còn lại hắn một mực ở ngọn núi Ngọc Lâm này chờ đợi lôi linh căn đệ tử không có đi đâu. Cho nên đối với một số chuyện của phàm trần, hắn thực sự biết ít đến thảm thương. "**" rốt cuộc là nói cái gì vậy? Sư tôn không có dạy qua!
Vì muốn bảo hộ uy tín của sư phụ, cũng muốn biết nguyên nhân đồ đệ vì sao khác thường, Ngọc Ngôn tôn thượng quyết định phá giới hơn một vạn năm giữ gìn, đi nhân gian một chuyến.
Tìm kiếm suốt một ngày trời, hắn bay khắp bốn phương tám hướng, dựa vào thực thể tinh thần tiến hành dò hỏi ( đương nhiên dùng ẩn thân thuật). Lúc này hắn mới biết được rằng, thì ra đồ đệ mình không phải là bị thụ thương, mà là một hiện tượng bình thường ở nữ tử, thế gian tục xưng là " Nước quý".
Ngọc Ngôn thở ra một hơi, thả lỏng tinh thần, không có bị thương là tốt rồi. Thế nhưng lại một vấn đề nữa phát sinh, vì sao đồ đệ lại không cho hắn nhìn chứ? Chẳng phải là hiện tượng bình thường, vì sao lại còn che giấu? Lẽ nào nàng sợ hắn trách phạt? Thế nhưng hắn chưa từng trách móc nặng nề nàng một câu nào cả? Ngọc Ngôn suy nghĩ thế nào cũng không hiểu được suy nghĩ của đồ đệ, sau cùng chỉ đành gán mác cho đồ đệ của hắn một câu. Đồ đệ của hắn thật sự ngu xuẩn. (-.-)
Sau khi biết được một ít sự tình, Ngọc Ngôn liền ly khai nhân gian, hỏa tốc chạy trở về. Mới vừa bước vào căn phòng. Hắn đã ngửi thấy mùi máu tanh nồng đậm đến không thở được, Ngọc Ngôn nhíu mày thật sâu, liền ngắt một cái phong hệ pháp thuật, mùi máu tanh mới phai nhạt một chút.
Mà người đồ đệ ngu xuẩn kia của hắn, nằm trên vết máu loang lổ trên giường ngất đi rồi.
Ngọc Ngôn tiến tới, dùng bụi bí quyết xóa vết máu trên giường cùng trên người nàng đi, nâng người nàng dậy, lấy ra một lọ cao cấp dưỡng khí đan cầm máu đút cho nàng ăn. Nhìn chân mày của nàng giãn ra một chút, lúc này hắn mới yên tâm. Hắn để nàng nằm xuống, sau đó đắp kín chăn bông cho nàng.
BẠN ĐANG ĐỌC
Đồ Đệ Của Ta Lại Chết - Vưu Tiền - truyenhoangdung.xyz - truyện hài hước
RomanceTác giả: Vưu Tiền Dịch: Hoangforever Văn Án Tôn thượng Ngọc Ngôn được xưng là người đệ nhất giới tu tiên, đợi một vạn sáu ngàn năm cuối cùng thu được một đồ đệ, dạy dỗ cẩn thận, nghiêm túc che chở. Nhìn đồ đệ dần dần lĩnh ngộ, dần dần lớn mạnh, mắt...