Lăng Dạ Trần lườm Lăng Dạ Vũ, Ly Yên vội nói: "Đừng nghĩ đánh chủ ý lên Vũ, nhanh trở về đảm nhiệm ngôi vị hoàng đế của ngươi cho tốt."
Lăng Dạ Trần không có nhìn Ly Yên, ánh mắt tràn đầy thâm tình nhìn về phía Mộc Vi Ngưng, mơ hồ mang theo chút mong đợi.
"Ngưng nhi, nếu như ta buông tha ngôi vị hoàng đế, nàng có nguyện cùng ta nắm tay nhau ngao du thiên hạ không?"
Mộc Vi Ngưng sững sờ, vốn tưởng rằng hắn chỉ nói thế thôi, nhưng hiện giờ ánh mắt của hắn, dường như không phải nói đùa.
Ly Yên thấy thế, lạnh lùng thốt: "Ngươi bỏ được Uyển Phi của ngươi? Bao gồm hài tử trong bụng nàng ta?. Nếu mà ngươi rời đi, vậy ngươi nghĩ rằng hài tử của ngươi còn đuợc đối xử tốt sao?"
Trước đó không lâu nàng nhận được tin tức, Uyển Phi đích thực là hoài long chủng, vốn nàng ta chỉ là cái khó ló cái khôn nói dối trong lúc nguy cấp, không nghĩ rằng lại linh nghiệm, coi như là nàng ta quá may mắn rồi.
Lăng Dạ Trần do dự, đôi mắt tràn đầy mâu thuẫn, hắn không cần Uyển Phi, nhưng hắn để ý hài tử trong bụng nàng ta, dù sao đó cũng là đứa con đầu tiên của hắn.
Thấy hắn do dự, Mộc Vi Ngưng cũng sớm đoán được, đã không đau lòng như trước, chỉ là cảm thấy có chút bi ai mà thôi, lúc trước sao nàng lại vì một người như vậy mà buông tha tự do a?
Thượng Quan Dương dùng sức ôm nàng thật chặt, cho nàng an ủi, nhưng trong lòng hắn vẫn có chút không thoải mái , dường như trong lòng nàng vẫn chưa quên được tên kia a!
"Ngưng Nhi, chờ hài tử ra đời, sau khi ta an bài tốt tốt cho nó, liền cùng nàng cao chạy xa bay được không?"
Lăng Dạ Trần dịu dàng nói, mong đợi nhìn Mộc Vi Ngưng.
Lăng Dạ Vũ lại lắc đầu, vị hoàng huynh này của hắn, chỉ có thể ngồi ở vị trí trên cao kia mà hưởng thụ tư vị tịch mịch cô đơn rồi.
"Ta sẽ không đi cùng ngươi, làm hoàng đế cho tốt, những gì ngươi nên làm là mưu cầu phúc lợi cho dân chúng ." Mộc Vi Ngưng nâng mây nhàn nhạt nói, mâu sắc không có nửa điểm dao động.
"Ngưng Nhi, ta biết là ta sai, thực xin lỗi nàng, chẳng lẽ thật sự là chúng ta không trở về như trước được sao?" vẻ mặt Lăng Dạ Trần đau xót, trong lòng giống như bị nhéo, đau đến khó có thể hô hấp.
Ly Yên thở dài, kỳ thật tên Lăng Dạ Trần này cũng rất yêu tỷ tỷ, chỉ là quá mức do dự, không đủ tuyệt tình.
"Ngươi đi đi! Ta chỉ nghĩ tới cuộc sống sau này."
Mộc Vi Ngưng xoay người đưa lưng về phía hắn, thản nhiên nói ra những lời này, lập tức nắm tay Thượng Quan Dương rời khỏi.
Cử chỉ kia, làm tim Lăng Dạ Trần đau nhói, nhưng lại khiến cho Thượng Quan Dương tràn đầy vui sướng.
"Nhanh về Lăng Nguyệt Quốc, nếu không ngôi vị hoàng đế của nguoi khó mà giữ được." Ly Yên tiến lên nói, Lăng Nguyệt Quốc cũng có phần của Vũ, nàng không thể để cho hắn làm mất đi.
BẠN ĐANG ĐỌC
Cưng chiều vương phi chí tôn
General FictionLưu về với mục đích để đọc cho dễ nguồn: http://diendanlequydon.com/viewtopic.php?t=317177