Chương 181: Anh đợi em cả đời đều được

3.1K 174 6
                                    

Tiêu Dật nhanh chóng xoay người rời đi, vừa đi vừa lấy điện thoại từ trong túi áo ra gọi cho Trình Kiệt, đầu dây bên kia không biết bận cái gì mà một lúc mới chịu bắt máy:

"Tiểu Dật..."

Giọng nói gọi Tiểu Dật này thật sự rất ấm áp, cực kỳ ấm áp, ấm đến mức ngay cả trong tiết trời khắc nghiệt có tuyết rơi mỏng này cũng khiến cho Tiêu Dật ấm áp tận từ trong đáy lòng:

"Trình Kiệt, em muốn nói cho anh nghe một tin rất là vui"

Trình Kiệt dịu giọng trái ngược với người đang phấn khích giống như một đứa trẻ bên kia:

"Là chuyện gì thế?"

Tiêu Dật hai mắt mở lớn linh động, trong đôi mắt kia còn chứa cả tia nghịch ngợm:

"Đợi một chút em sẽ qua đó, anh nghe được nhất định sẽ rất vui"

Đầu dây bên kia trầm mặc một lúc, kế đó Trình Kiệt mới chậm rãi nói một câu thế này:

"Anh đang trên đường về Bắc Kinh"

Tiêu Dật nghe vậy thì nụ cười trên môi chợt cứng lại, giây tiếp theo cậu liền có điểm gấp gáp hỏi:

"Anh sao lại về Bắc Kinh? Có chuyện gì sao? Không thể ở lại hả?"

Trình Kiệt cũng không có chuyện gì quan trọng cả, hắn không muốn ở lại đây chính là bởi vì không muốn để cho Tiêu Dật phải khó xử, không muốn cậu lại phải nửa đêm trèo từ trên ban công tầng hai xuống. Trình Kiệt khẽ mỉm cười đáp lại:

"Không có việc gì, em ăn tết vui vẻ nhé... Sớm một chút quay về Bắc Kinh với anh được không..."

Câu nói cuối cùng kia của Trình Kiệt thật sự thấm đượm chân tình, hắn thành khẩn muốn cậu sớm một chút quay trở về, mỗi ngày không ở cùng với cậu đều giống như cả một năm với hắn vậy, rất là lâu. Tiêu Dật còn đang vui sướng vì sẽ được cùng Trình Kiệt trải qua đêm giao thừa, hắn cũng sẽ không cần phải đón tết một mình nữa:

"Trình Kiệt, em nói cho anh biết mẹ em nói rằng buổi tối anh đến nhà ăn cơm, anh có thể đừng trở về được hay không?"

Đầu dây bên kia ngay lập tức rơi vào im lặng, đối phương đang lái xe cũng phải phanh lại đỗ ở bên đường, hắn đã đi cách nhà Tiêu Dật gần 20km rồi. Tiêu Dật rất muốn Trình Kiệt sẽ cùng mình trải qua đêm giao thừa, cậu im lặng chờ đợi nghe câu trả lời của hắn, nhưng mà hắn không lên tiếng càng khiến cho cậu thêm sốt ruột hơn:

"Trình Kiệt, anh có thể quay xe lại được không? Ở Bắc Kinh có chuyện gì gấp sao?... Em rất muốn cùng anh trải qua đêm giao thừa..."

Khi Trình Kiệt gặp lại Tiêu Dật là gần một giờ sau đó, Tiêu Dật mặc một chiếc áo phao lớn có cổ lông màu trắng, cậu đứng ở ngay đầu đường quốc lộ chỗ đợi xe bus để chờ hắn, có lẽ rằng Tiêu Dật đã đứng đây khá lâu rồi cho nên cái mũi nhỏ nhắn cũng ửng đỏ sụt sịt, vừa nhìn thấy hắn liền bước tới giống như là rất chờ mong hắn vậy:

"Trình Kiệt, em nói cho anh biết mẹ em nói anh tối nay đến nhà để ăn cơm đấy"

Trình Kiệt đau lòng đội mũ áo khoác lên trên đầu cho Tiêu Dật, hắn đưa tay khẽ nhéo lấy cái mũi đỏ ửng kia:

[HOÀN] Xin Hãy Đặt Cạnh Anh Ấy Một Tiêu DậtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ