Chương 114: Trình Kiệt trở về

3.2K 166 3
                                    

Cách Bắc Kinh 1463km, Trình Kiệt có một cuộc họp khá quan trọng với đối tác kinh doanh, trong phòng họp rộng lớn ước chừng khoảng trên dưới ba mươi người, Trình Kiệt ngồi ở bên cạnh người chủ trì cuộc họp im lặng lắng nghe, đúng lúc này điện thoại trong túi quần hắn khẽ rung lên, Trình Kiệt chậm rãi mang điện thoại của mình mở ra xem, là tin nhắn do Phó Thiến gửi tới, trong tin nhắn kia chính là hình ảnh của Tiêu Dật lúc đang chụp hình quảng cáo. Ngón tay thon dài của Trình Kiệt khẽ chạm lên màn hình điện thoại ở chỗ gương mặt của Tiêu Dật, hắn ba ngày rồi không được nhìn thấy hồ ly nhỏ nhà mình thật là nhớ cậu biết bao nhiêu.

Tiêu Dật kết thúc buổi chụp hình, Phó Thiến liền kéo cậu sang một bên nói:

"Tiêu Dật, Đỗ tổng có hẹn cậu ăn trưa"

Tiêu Dật có một chút bất ngờ nhưng sau đó liền nhanh chóng lấy mấy tấm hình mà vừa mới rồi cậu tự chụp mình để gửi qua cho Trình Kiệt xem:

"Mời tôi hả, khi nào thế?"

Phó Thiến hạ giọng xuống một chút:

"Chính là bây giờ, anh ta nói sẽ đón cậu, cậu quen với Đỗ tổng sao?"

Tiêu Dật vừa nói chuyện với Phó Thiến vừa nhắn tin cho Trình Kiệt, khi dòng tin nhắn [Nếu nhớ em thì về sớm một chút đi] kia được gửi đi, Tiêu Dật liền khẽ mỉm cười mang điện thoại đút vào túi quần ngẩng đầu lên nhìn Phó Thiến:

"Đàn anh hồi học đại học, ngày hôm nay gặp lại mới biết"

Phó Thiến giống như hiểu ra được điều gì đó liền gật gật đầu:

"Chẳng trách tại sao đãi ngộ tốt như thế, thì ra là người quen của cậu"

Tiêu Dật cười cười:

"Đi thôi, cô có muốn đi cùng không?'

Phó Thiến lắc đầu:

"Thôi, ngày hôm nay cũng không còn có việc gì nữa nên tôi về nhà đây"

Phó Thiến trở về trước, Tiêu Dật ngồi ở dưới đại sảnh đợi Đỗ Thư Cách một lúc thì hắn cũng xuống. Lúc Đỗ Thư Cách đi xuống, Tiêu Dật vẫn còn đang ngồi cúi đầu xem cái gì đó trên điện thoại di động, chỉ cho đến khi Đỗ Thư Cách lên tiếng gọi cậu thì cậu mới ngẩng đầu lên:

"Tiêu Dật"

Tiêu Dật mang điện thoại cất vào trong túi rồi đứng dậy mỉm cười với Đỗ Thư Cách:

"Đỗ sư huynh, đã lâu không gặp"

Đỗ Thư Cách thích nhất là nhìn thấy Tiêu Dật cười, cho dù là cười nhẹ hay cười lớn thì ánh mắt linh động kia vẫn ngập tràn tia vui vẻ, rất có dư vị thanh xuân tươi mát. Đỗ Thư Cách chưa bao giờ dám tập trung nhìn quá lâu vào đôi mắt của Tiêu Dật, bởi vì hắn sợ nếu như mình nhìn lâu quá sẽ thất thần mà nói ra những điều không nên nói, những điều mà hắn đã giấu kín trong lòng những bốn năm nay rồi:

"Đã lâu không gặp, em muốn ăn cái gì?"

Tiêu Dật cười cười đáp:

"Gì cũng được, không nghĩ tới anh lại là Đỗ tổng của Đỗ thị"

[HOÀN] Xin Hãy Đặt Cạnh Anh Ấy Một Tiêu DậtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ