Chương 164: Cải thiện đời sống 1

4.7K 187 16
                                    

Tiêu Dật phát hiện ra một điều rằng Trình Kiệt không những thần kinh khác biệt mà ngay cả tâm cơ cũng không giống người bình thường, có lẽ hắn leo lên được vị trí cao này còn duy trì được sự hưng thịnh của Trình thị ngoài sự lớn mạnh của gia tộc hắn ra hắn còn có tố chất của một gian thương, nếu không tại sao Tiêu Dật cậu cũng bị lừa thảm đến như thế. Vừa mới rồi Trình Kiệt ở trước mặt Lâm Chí Huyền làm ra bộ dáng tức giận như vậy là vì muốn giữ lại điện thoại của cậu ta, hắn nghi ngờ Lâm Chí Huyền đang ở sau lưng hắn tiết lộ bí mật của công ty cho Hợp Cảnh, tuy rằng Lâm Chí Huyền không có khả năng biết được bí mật gì quá quan trọng gì nhưng mấy lần Trình thị đã bị Hợp Cảnh cướp đi mất đối tác ngay trong phút chót.

Trình Kiệt mặc áo bệnh nhân hơi khom người đưa tay bôi thuốc ở phía sau mông của Tiêu Dật, Tiêu Dật nằm nghiêng người trên giường bệnh một lời cũng không thèm nói, vừa mới rồi nữ y tá kia quả thật đã mở cửa xông vào, lại vừa vặn nhìn thấy chuyện đáng xấu hổ kia của hai người, cậu lúc ấy chỉ muốn đào một cái hố chui xuống đó mà thôi, thế mà Trình Kiệt không những không biết xấu hổ còn ở phút đó nói nữ y tá kia mang cho mình một chút thuốc mỡ.

Trình Kiệt nhân cơ hội thoa thuốc cho Tiêu Dật còn muốn sờ sờ chỗ này một chút, nắn nắn chỗ kia một chút, phải biết mông của Tiêu Dật cực kỳ tốt, so với một chiếc gối ngủ cao cấp còn đàn hồi thoải mái hơn:

"Tiểu Dật, thuốc này rất tốt, chỉ cần nghỉ ngơi một chút thôi liền sẽ không sao cả"

Tiêu Dật không mặc quần chỉ mặc duy nhất một chiếc áo len mỏng, điều đáng hận hơn là Trình Kiệt không cho cậu mặc quần, hắn nói cần phải bôi thuốc cho cậu nhưng đã hơn mười phút rồi ngón tay nào kia vẫn ở sau nơi đó của cậu làm loạn. Tiêu Dật một bụng tức giận ôm chăn mím chặt môi không nói chuyện, sau đó Trình Kiệt lại càng trắng trợn hơn mà đưa tay xuống đùi Tiêu Dật vuốt ve cứ như là điều hiển nhiên vậy. Tiêu Dật cuối cùng nhịn không được nữa liền mang chăn đắp lại phía dưới mình:

"Trình Kiệt, anh có biết xấu hổ không thế?"

Trình Kiệt cười cười đến đáng ghét, hắn chính là không biết xấu hổ, hoặc có thể là hắn coi Tiêu Dật quan trọng hơn tất cả cho nên phần xấu hổ kia cứ như vậy bị hắn xem thường không để tâm tới:

"Có chứ"

Nếu như Trình Kiệt nói rằng hắn không biết xấu hổ thì còn đỡ nhưng đằng này ai đó lại trưng ra gương mặt cợt nhả không biết xấu hổ kia nói rằng mình biết xấu hổ. Tiêu Dật tức giận xoay lưng lại với Trinh Kiệt không tiếp lời hắn nữa, Trình Kiệt nhanh chóng nhảy lên giường bệnh nằm cùng với Tiêu Dật, còn lớn mật hơn nữa nhấc chăn của cậu lên chui vào nằm cùng:

"Trình Kiệt, anh đi ra đi"

Trình Kiệt mặc kệ sự ghét bỏ kia của Tiêu Dật, hắn đưa tay ôm lấy eo nhỏ của cậu, ôm thật chặt liên miệng nói:

"Được rồi được rồi mà, anh chính là bị em làm cho thần trí điên đảo nên mới nhất thời không làm chủ được bản thân như thế"

Tiêu Dật nghĩ phải thật nghiêm túc nói Trình Kiệt hiểu chuyện thân mật kia của hai người không nên làm ở nơi công cộng, có người tới liền phải biết dừng lại:

[HOÀN] Xin Hãy Đặt Cạnh Anh Ấy Một Tiêu DậtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ