Chương 10. Quá khứ...

763 43 2
                                    

Đoàn Tình trước giờ luôn coi thường Đoàn Huyên, Đoàn Huyên giống hệt như Lâm muội muội. Gió to một chút cũng sợ bị thổi bay mất, nói chuyện lớn tiếng cũng sợ làm kinh động tới y, từ nhỏ đến lớn người trong nhà đều đem y nâng niu trong lòng bàn tay. Cho nên trong lòng Đoàn Tình liền không thoải mái, theo lý mà nói cậu là con út trong nhà, nhẽ ra càng phải được cưng chiều hơn mới đúng. Đáng tiếc chỉ cần Đoàn Huyên ở đó, ánh mắt mọi người đều dán chặt lên người y.

Khi còn bé Đoàn Tình hay dở thói xấu, chỉ cần là thứ Đoàn Huyên thích cậu đều muốn cướp về. Cho dù là mua hai phần giống y như nhau, cậu cũng sẽ đạp hỏng cái của Đoàn Huyên. Dường như chỉ có làm như vậy mới thấy hả giận, thế nhưng cậu càng làm thế, người trong nhà lại càng không thèm đoái hoài tới. Bọn họ càng không để ý cậu lại càng tức giận, mỗi ngày đều sẽ nháo cho gà bay chó sủa cả nhà không được yên, không phải cắt hết hoa trong vườn thì là vẽ hình tiểu cẩu lên ga trải giường của Đoàn Huyên, hoặc là đem giấu cặp sách của y đi......

Tóm lại khi đó Đoàn Huyên bị cậu chọc giận đến thở không ra hơi, Đoàn phu nhân cũng sinh khí. Đoàn Tĩnh Viễn liền đánh cậu một trận. Không hỏi lý do chỉ đánh, ha, cậu cũng biết mình đuối lý, nói theo lời ba cậu thì là: "Ngữ Đường sao có thể chọc đến tên ma vương như mày, nó lấy đâu ra sức!"

Đúng vậy, Đoàn Ngữ Đường ốm yếu bệnh tật, không có sức lực, cho nên ba cậu không nỡ đánh y, mỗi lần đều lôi cậu ra khai đao, lúc bị đánh kỳ thực cũng không đau lắm, chỉ là cảm thấy thật ủy khuất mà thôi.

Sao có thể không ủy khuất đây, rõ ràng đều cùng một cha mẹ sinh ra, vì cái gì Đoàn phu nhân không bao giờ ôm cậu lấy một cái, vì cái gì Đoàn Huyên ho khan một tiếng bà đều lo lắng đến mức hận không thể gọi tất cả bác sĩ đến. Nhưng đến lượt cậu ở hoa viên lăn lộn, cố ý làm gãy chân mình, Đoàn phu nhân cũng chỉ để cho người khác băng bó, không hề ôm cậu, mặc kệ khi đó cậu khóc thương tâm cỡ nào bà ấy cũng không ôm cậu dù chỉ một lần.

Cho nên cậu thấy ủy khuất. Thực ủy khuất. Giống như Đoàn Huyên đem tất cả sủng ái đoạt đi hết, không phải chỉ là sinh bệnh thôi sao, không phải chỉ là uống thuốc thôi sao! Cậu thở hổn hển vứt toàn bộ thuốc của Đoàn Huyên vào hồ trong hoa viên, cậu vẫn còn nhớ kỹ cảnh mình gỡ từng gói thuốc ra, tất cả đều bị chìm xuống hồ sen.

Đoàn Huyên tìm không thấy thuốc, lập tức ngã xuống sô pha, thở không ra hơi, lúc đó chính cậu cũng bị dọa hỏng. Khuôn mặt tái nhợt không có một chút huyết sắc của Đoàn Huyên nổi đầy gân xanh, những gân xanh này chính là mạch máu bị gồ lên. Cậu chưa từng nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ như vậy, y nắm chặt lấy tay cậu giống như muốn đem nó bóp nát, hàm răng lập cập va vào nhau nói không ra một câu hoàn chỉnh. Thời điểm đó chỉ có y và cậu trong phòng khách, cậu bị dọa đến muốn hét lên cũng hét không được, không biết phải làm sao.

Ngay lúc cậu đang tinh thần hỗn loạn Tần Thiệu đã kịp thời chạy đến, nhanh chóng ôm lấy Đoàn Huyên, tiếp đến ấn mạnh lên huyệt nhân trung của y, hắn hét vào mặt cậu: "Cậu đã làm gì cậu ấy hả! Thuốc của cậu ấy đâu! Bác sĩ đâu!"

Theo tiếng hô hoán của hắn, rất nhanh mọi người liền chạy tới phòng khách, Đoàn Tình lui dần vào góc phòng. Không ai có tâm tình để ý đến cậu, cậu nhìn đám người trước mắt cảm thấy thật sợ hãi, len lén bỏ chạy đi.

Trong bụng tên khốn kiếp này có con của hắn - 那个混蛋肚子里有他的孩子 Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ