Chương 20

871 24 27
                                    

Đoàn Tình cúi đầu ngắm chuỗi phật châu trên tay mình cười khẽ. Đoàn Huyên ngồi bên cạnh nâng mắt nhìn cậu một cái, cả bữa tối hôm nay hầu như không thấy cậu động đũa lần nào. Ngoại trừ ăn một chút salad ra không hề động đến các món khác, vì thế Đoàn Huyên chủ động gắp thêm một miếng sườn bỏ vào đĩa ăn trước mặt cậu: "Em ăn thử món này đi, chỉ ăn mình salad làm sao mà no được?"

Đoàn Tình phục hồi tinh thần nhìn miếng sườn nằm trên đĩa của mình nghiến nghiến răng, vất vả áp xuống cơn buồn nôn đang trào ngược lên cổ họng, ánh mắt u oán nhìn sang Đoàn Huyên. Anh nói xem sao anh không tự ăn đồ trong bát của mình đi, quản tôi làm cái gì a, cũng đâu phải tôi với không tới, nếu muốn ăn thì dù với không tới tôi cũng đã đứng lên gắp rồi!

Đoàn Huyên nhẹ nhàng xoa đầu cậu: "Làm sao vậy? Em không muốn ăn sườn, vậy cá thì sao?"

Đoàn Tình vội vàng kéo y lại, ngăn y khỏi xoay bàn: "Được rồi, được rồi, để em tự ăn đi." Làm ơn đừng có xoay đĩa cá về phía này, tôi không dám chắc liệu mình có nôn ra nguyên một bàn cho mấy người hay không đâu! Đến lúc đó đừng có mà trách tôi!

Đoàn Tình căn răng gắp lên miếng sườn cho vào miệng, Đoàn Huyên nhìn cậu cười: "Còn món này nữa, dưa chuột muối chua.* Em cũng ăn thử xem." Đoàn tình vẻ mặt nhẫn nhịn chịu đựng, giống như thứ đang nằm trên đũa không phải sườn mà là hồng thủy mãnh thú. Tần Thiệu nhìn theo động tác của cậu, nhìn đến trong lòng rối rắm.

Ai ngờ Đoàn Tình ăn xong gật gật đầu: "Ân rất ngon. Món này cũng không tệ lắm." Đoàn Huyên cười một tiếng: "Món nào cơ? Mỗi thứ đều nếm thử một chút đi." Đoàn Tình không biết hôm nay anh trai mình uống nhầm phải thuốc gì, tự dưng tỏ ra ân cần như vậy. Hơn nữa, nếu muốn thể hiện sự quan tâm, không phải càng nên ân cần với Diệp Hoa hơn sao?!!!

Đoàn Tình niết đôi đũa nuốt từng chút đồ ăn vào bụng, ăn một miếng uống một ngụm lớn nước đá lạnh, cuối cùng cũng nuốt xong hết toàn bộ. Đoàn Tình rốt cuộc nhịn không nổi nữa đứng dậy nói: "Em uống hơi nhiều nước, muốn vào phòng vệ sinh một chút." Nói xong liền bước nhanh ra ngoài, Đoàn Huyên cũng không phản ứng kịp tốc độ của cậu.

Đoàn Tình ra khỏi bao sương, sau khi đóng cửa lại cước bộ liền trở nên gấp gáp, trên đường đi tùy tiện túm lấy một nhân viên phục vụ: "Xin hỏi, phòng vệ sinh đi lối nào?" Nhân viên phục vụ hơi ngạc nhiên đáp: "Bên trong cũng có a." Đoàn Tình nghiến răng: "Tôi hỏi ở bên ngoài!" Sao cậu lại không biết bên trong cũng có phòng vệ sinh chứ!

Nhân viên phục vụ bị cậu nắm chặt cánh tay sắc mặt hơi đổi, vội vàng gật đầu: "Ở bên đó, quẹo tay phải." Còn chưa kịp nói xong Đoàn Tình đã buông tay chạy mất, nhân viên phục vụ nhíu mày, cái người này thật là. Đang định nói điều gì lại thấy thêm một người nữa đi về hướng đó, nhân viên phục vụ nọ lắc đầu lẩm bẩm: "Thật kỳ quái!"

Tần Thiệu nhìn Đoàn Tình đang nôn đến ruột gan lộn nhào, đưa tay đóng kín cửa lại. Đoàn Tình thông qua gương liếc hắn một cái rồi không thèm để ý đến nữa, cậu cũng không còn hơi sức đâu đi quản hắn. Tối nay cậu ăn một bụng đầy những món cao lương mỹ vị, bây giờ đều nôn ra hết. Thật lãng phí!

Trong bụng tên khốn kiếp này có con của hắn - 那个混蛋肚子里有他的孩子 Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ