Chương 13. Đàm phán...

778 36 3
                                    

Đoàn Tình nghi hoặc một hồi mới hiểu được Tần Thiệu vừa nói cái gì, cậu cười nhạo một tiếng, ngữ khí lành lạnh, mang theo châm chọc như thường lệ: "Ồ, Anh định làm thế nào? Anh có thể làm cái gì đây?" Có thể đem đứa trẻ này chuyển sang bụng anh được không?

Tần Thiệu cười khổ: "Tôi sẽ nói với Đoàn bá phụ, tôi sẽ, chăm sóc cậu, chăm sóc cho đứa bé này."

Đoàn Tình nhìn hắn giống như đang nhìn một tên thần kinh: "Anh bị điên à." thấy Tần Thiệu bị mình làm cho nghẹn họng lại bổ sung thêm một câu: "Chính mình có bệnh, cũng đừng kéo theo người khác!"

Tần Thiệu đè thấp giọng gằn một tiếng: "Ấu Đường!" Đoàn Tình đưa mắt nhìn hắn: "Xin lỗi, tôi nhịn không được. Nhìn thấy anh tôi liền nhịn không được." Nói thì nói vậy nhưng trong ngữ khí của cậu lại hoàn không nhìn ra một chút ý xin lỗi nào.

Tần Thiệu nắm chặt tay nói: "Vậy cậu tính làm gì?" Bàn điều kiện càng tốt! Hắn không sợ. Tất cả đều có thể xử lý rạch ròi, dùng điều kiện để giải quyết mọi chuyện càng hợp ý Tần Thiệu hắn không phải sao? Tên tiểu hài tử này quả thực rất thẳng thắn! Tần Thiệu tận lực không chế chính mình.

Đoàn Tình nhìn hắn siết chặt tay cười: "Tần Thiệu, chuyện của tôi không cần anh quản." Tần Thiệu nhìn cậu mím môi, hắn cũng biết cậu có ý gì. Đoàn Tình liền nói tiếp: "Chúng ta vốn dĩ không có tình cảm, thứ trong bụng này không cần anh chịu trách nhiệm. Anh không cần phải ủy khuất chính mình, ủy khuất của Tần đại thiếu gia tôi đền không nổi. Anh yên tâm, tôi sẽ không đem thứ này ra để uy hiếp Tần đại thiếu gia, cho nên Tần đại thiếu gia không cần lo lắng."

Tần Thiệu cứ như vậy nhìn cậu không nói lời nào. Khuôn mặt đẹp đẽ lạnh lùng vào lúc không cợt nhả khiến người ta cảm nhận được một loại uy nghiêm. Đáng tiếc Đoàn Tình không hề sợ hắn, Tần Thiệu nhìn cậu buông lời lạnh nhạt rồi cười vô lực: "Tần thiếu gia yên tâm, lời tôi nói lần này đều là thật, chuyện này lộ ra đối với bản thân tôi cũng chẳng có lợi lộc gì."

Nhìn thấy biểu tình của Tần Thiệu có chút thả lỏng, Đoàn Tình lạnh lùng cười, nói hay như vậy không hổ là Tần Thiệu, muốn chịu trách nhiệm với cậu? Chưa cần nói đến việc cậu là nam, chưa nói đến phản ứng của ba cậu. Trước nói về hắn, Tần gia sao có thể tán thành chuyện này. Mẹ hắn không phải chán ghét cậu lắm sao, mà chính hắn cũng như vậy.

Cậu không thích Đoàn phu nhân, cũng không thích luôn chị gái của Đoàn phu nhân, là mẹ của Tần Thiệu. Sự bài xích của cậu thể hiện ra bên ngoài rõ ràng như vậy, Tần phu nhân tất nhiên cũng nhìn ra được, ha, nếu thực sự bắt Tần Thiệu chịu trách nhiệm, mẹ hắn nhất định là người đầu tiên bị tức chết, ha ha. Ánh mắt Đoàn Tình lập tức trở nên lạnh lẽo, lời từ miệng Tần Thiệu nói ra đến rắm chó cũng không bằng!

Tần Thiệu không nghĩ cậu dễ dàng thoả hiệp như vậy. Hắn tưởng cậu sẽ đưa ra điều kiện gì đó khiến hắn mất hết mặt mũi, lại không liệu được sẽ đơn giản thế này.

Đoàn Tình nhìn vẻ mặt sững sờ của hắn cười: "Cho nên về sau hai ta không còn liên quan gì nữa. Về sau anh cũng đừng xuất hiện trước mặt tôi, chúng ta cứ giống như trước kia, coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Tôi không bao giờ muốn gặp lại anh nữa. Về phần…" Đoàn Tình cắn chặt môi: "Về phần việc lần trước tôi làm, tôi sẽ tạ lỗi với Diệp Hoa." Từ nay về sau cậu với hắn không còn dính líu gì với nhau nữa. Cậu biết đụng phải Tần Thiệu mình sẽ là người chịu thiệt, cậu không phải kẻ ngốc, ngược lại sẽ cảnh tỉnh chính mình, bị thương tổn một lần tuyệt đối sẽ không dám tới gần lần thứ hai. Đánh không lại người khác cậu nhận, ai bảo cậu kém cỏi, bị thua thiệt cũng là đáng đời!

Trong bụng tên khốn kiếp này có con của hắn - 那个混蛋肚子里有他的孩子 Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ