Chương 12. Trách nhiệm...

868 35 0
                                    

Ngày hôm sau khi Tần Thiệu tới, nhà họ Đoàn đã dùng xong bữa sáng rồi, Đoàn phu nhân sốt sắng sai người chuẩn bị thêm đồ ăn cho hắn. Tần Thiệu cười ngăn bà lại: "Được rồi dì à, con ăn sáng rồi." Đoàn phu nhân lườm hắn nói: "Ta còn chẳng đi guốc trong bụng con sao, cơm ở bên ngoài con đã bao giờ động đũa đâu. Mấy ngày nay cũng không về nhà chứ gì!" Tần Thiệu vờ giật mình cười: "Làm sao dì biết được? Dì của con là thần toán sao?"

Đoàn phu nhân vỗ hắn một cái: "Thằng nhóc hư đốn này, mẹ con gọi điện thoại cho ta! Con nói xem con, không về nhà cũng không chịu gọi điện thoại báo một tiếng cho bà yên tâm."

Tần Thiệu cười nịnh nọt: "Dì, con lớn rồi mà!"

Đoàn phu nhân giả vờ nổi giận: "Dù có lớn thế nào vẫn là con của bà ấy!" Tần Thiệu quay sang nhìn Đoàn Huyên đang ngồi trên sô pha. Đoàn Huyên nhìn hắn cười lắc đầu, mẹ y mỗi ngày đều ở nhà nhàn rỗi, vừa hay đang thiếu người đem ra lải nhải! Tần Thiệu nhìn y làm khẩu hình miệng: "Tớ đang chịu đao thay cậu a!" Đoàn Huyên đáp trả hắn một tiếng: "Đáng đời!"

Tần Thiệu nhướn mày, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng soái khí mười phần, mang theo ba phần thờ ơ, bảy phần lõi đời. Một kẻ như thế cố tình lại khiến người khác cảm thấy được sự yên bình trên người hắn, hắn có thể đem sự thờ ơ bất cần này dung hòa đến vô cùng chuẩn xác, khiến người khác chẳng thể nhìn ra được bất cứ kẽ hở nào, tiêu sái hờ hững là hắn, ôn nhu dịu dàng cũng là hắn. Một người như vậy tính ra cũng coi như không tồi rồi, tính cách hẳn là phải thuộc loại mềm mỏng, nhưng thực ra hắn lại rất cứng rắn cố chấp, nhiều năm như vậy vẫn không ở nhà, chi phí ăn mặc gần như toàn bộ đều do hắn tự kiếm ra. Từ việc này có thể thấy, tính cách của hắn về khía cạnh nào đó là rất khó gần, người ta gọi là gì nhỉ, nhân cách phân liệt chăng? Ha ha.

Đoàn Huyên lắc đầu tiếp tục đọc sách trong tay, không để ý đến hắn nữa. Y và Tần Thiệu là hai người hoàn toàn khác nhau, y đối với Tần Thiệu vừa hâm mộ vừa ghen tị, cũng giống như việc ghen tị hâm mộ tất cả những người từ khi sinh ra đã sở hữu một thân thể khỏe mạnh, có thể tùy ý chạy nhảy, y hâm mộ Ấu Đường, hâm mộ Tần Thiệu.

Ấu Đường có thể nói chính là viên minh châu trong lòng y, giấu kín kỹ càng, bao lại một lớp lại một lớp, người ngoài nhìn không thấy, chỉ có nội tâm y rõ ràng. Tần Thiệu thì khác, y hâm mộ tính cách hắn, hâm mộ hắn vĩnh viễn luôn là một bộ dáng ung dung tự tại, giống như cho dù trời có sập xuống cũng đã có hắn chống đỡ.

Một Tần Thiệu như vậy y chỉ có thể hâm mộ chứ không thể theo kịp. Thân thể của y khiến y buộc phải tâm bình khí hòa, chỉ có tâm bình khí hòa mới không sinh bệnh, mới có thể trường mệnh trăm tuổi, mới có thể giữ được chuỗi hạt sinh mệnh này không bị đứt giữa chừng. Đoàn Huyên nhẹ nhàng thở dài tiếp tục nhìn sách. Lớp vỏ bình tĩnh không màng thế sự của y đều là do Ấu Đường giúp y cởi bỏ. Tất cả nỗi tịch mịch trong cuộc đời y giống hệt như một dòng nước chết, mà sự xuất hiện của hai người kia đã đem lại động lực sống cho y. Dương quang tỏa sáng trên người bọn họ khiến y vô cùng hâm mộ, ghen tị, làm y bùng lên khát khao muốn sống tiếp.

Tần Thiệu nhìn Đoàn Huyên cúi thấp đầu đọc sách cũng không định làm phiền y, chỉ im lặng ngồi xuống bên cạnh. Đoàn phu nhân thấy hắn quả thực không muốn ăn cũng không ép nữa, lại nhắc nhở hắn nhớ gọi điện thoại về nhà xong liền ra ngoài cùng nhóm chị em bạn dì đi dạo phố. Trước khi ra khỏi cửa còn nhéo mặt con trai cưng của bà nói: "Ngữ Đường, mẹ đi mua cho con thêm mấy bộ quần áo, cũng tiện mua cho Diệp Lâm luôn. Hai đứa ở nhà chờ, bữa tối cùng nhau ăn cơm. Giữa trưa đừng quên uống thuốc. Diệp Lâm, con giúp dì trông chừng Ngữ Đường một chút."

Trong bụng tên khốn kiếp này có con của hắn - 那个混蛋肚子里有他的孩子 Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ